Sau cần tuyển đỏ mặt nhà đội trưởng, hy vọng ông ấy thể sắp xếp cho Thành vào dạy trường tiểu học.
Đội trưởng bị rầy mức lực.
Ông mạnh điếu vào đ/á, thở dài: "Phương, tình nghĩa bố cháu hy sinh vệ thực, chú sẽ liều giúp cháu chạy này. xin suất hay thì xem số trời thằng bé thế nào."
Thế là.
Lục Thành bỏ phân, trở viên tiểu học.
Dù vấn đề phần, chỉ nửa viên khác.
Nhưng ít nhất đã no bụng.
Tôi và Thành quen bảy năm, làm vợ chồng năm. Tôi coi tất cuộc đời, dốc hết tâm lực yêu che chở.
Nhưng cùng...
Khi cơ hội về phố, chút dự vứt bỏ tôi.
5
Kiếp trước.
Sau Thành dẫn con trai đi, hầu như tuần viết thư.
Nhưng một tháng sau, những bức lần lượt bị trả về.
Lý giống nhau: Địa chỉ tồn tại.
Về sau, lặn lội tỉnh vài lần.
Lần ôm hy vọng đến, ôm thất vọng về.
Tỉnh lớn, chỉ nhớ mỗi tên Thành được?
Mãi năm sau, mới lại cha con.
Đó Đào về ăn theo về.
Nghe Đào khoe khoang làng.
Bảo Thành xếp cho con gái bà làm nhân nhà máy dệt, tháng những mươi đồng.
Dân làng khen con gái bà phúc, liếc ẩn ý.
Lúc ấy, ánh mắt con trai cho chỉ còn lạnh lùng.
Nó nhất quyết chịu gọi tiếng mẹ.
Mấy về làng, quẩn Đào.
Lục Thành tiếp tục lừa dối, năm, nhà xong sẽ đón phố.
Nhưng hơn sau, con trai đã vào đại học.
Tôi vẫn căn nhà nát thôn hứng chịu gièm pha chế nhạo.
Đến 1995, Thành cùng trở về.
Lần này hôn.
Nghe nói biệt thự phố. Muốn tên Đào vào đỏ cần đăng ký hôn.
Con trai thuyết phục tôi.
Nó nói:
"Mẹ và sống thân gì hôn? Thà buông tha cho sớm còn hơn."
"Từ nhỏ lớn Đào chăm sóc con. Mẹ đã làm gì cho con?"
Rồi tiếp:
"Mẹ và trông như mươi tuổi, đâu giống vợ chồng? Sao cứ khư khư buông?
Nếu bị liên lụy hạ hương, đâu cưới đàn bà mùa chữ bẻ như mẹ."
Lời con trai như lưỡi d/ao đ/âm vào tim, xoáy mãi thôi.
Nhưng nhất quyết ly.
Dù giữ tờ hôn chỉ thắng tinh thần, thực tế chẳng ràng buộc Thành.
Nhưng...
Tại toàn cho chó má đó?
Trừ phi ch*t.
Dù ch*t, con dấu thép trên hôn làm nh/ục lũ ấy.
Đến hấp hối trên giường bệ/nh.
Dân làng gọi điện cho Thành và con trai vô số lần.
Nhưng về.
Trước ch*t, thứ duy nhất chỉ tờ hôn vàng.
Giây ấy mới hiểu.
Tờ này Thành chỉ mẩu vụn.
Nhưng trói đời tôi, lãng phí tươi đẹp.
May thay, cơ hội lựa chọn lại.
Kiếp này, chỉ muốn sống đi, tránh xa đàn ông khổ đời.
Nhưng này...
Chưa thời điểm đề cập hôn.
6
Lục Thành thấy lặng lâu, đưa sờ trán:
"Sao mặt em tái thế? Bị hay ai b/ắt n/ạt?"
Ánh mắt quan tâm của này giả dối.
Nhưng chạm trán, đã gh/ê t/ởm phủi ra.
Người đàn ông đứng sững, chau mày.
Rồi như nhớ gì, cao giọng chất vấn: "Hay định biếu nhà họ mấy quả trứng em gi/ận?"
Mấy quả trứng?
Trứng gà hợp tác xu một quả.
Trăm quả trứng này nửa bao bột mì, một chai một muối thô, còn dầu đậu.
Vậy mấy quả trứng!
Lục Thành hiếm hoi như mọi khi.
Anh thở dài, kiên nhẫn giải thích:
"Ba nữa chúng ta về phố. Trứng dễ vỡ thế này làm mang tàu?
Hơn nữa sau này chưa bao mới về. Đào ơn chúng ta, nghĩ..."
Tôi muốn nghe thêm.
Trừng mắt chất vấn: "Mấy con gà này à?"
Lục Thành lắc đầu.
"Thế cho chúng ăn bữa chưa?"
Anh nhíu mày hiểu ý tôi.
Tôi cố nén gi/ận dữ:
"Vậy tư gì phối Sao lấy trứng khó nuôi gà làm nhân tình?"
Lục Thành sững sờ, kinh ngạc.
7
Đúng ấy, sân mở.
"Ba ơi, Đào dẫn con bắt lươn lắm! Tối nay sẽ nấu cho mình ăn!"
Tiểu Hoài lon ton chạy vào sân.
Theo sau phụ nữ trẻ trắng cổ sen, ống và quần xắn cao lộ da trắng nõn.
Ánh mắt Thành lập tức dính vào người.