5.
"Các cậu ở đây có vụ án nào không? Hay ngày nào cũng ngồi mò con khỉ gió thế?" Tôi hỏi hắn.
"Mò con khỉ gió! Mấy hôm trước có vụ n/ổ khí gas k/inh h/oàng, giờ điều tra sắp kết thúc rồi, nhưng vẫn chưa có kết luận."
Vừa nghe có án mạng, lại là vụ n/ổ khí gas, tôi lập tức tỉnh như sáo sậu.
Tới cục, tôi liền xung phong nhận vụ này.
Đội trưởng không phản đối, lập tức cho tôi tham gia cuộc họp phân tích tình huống, long trọng giới thiệu tôi với mọi người.
"Đây là đồng chí Dư Lâm từ cục thành phố xuống, mọi người phải học hỏi đồng chí ấy cho tốt!"
Sau đó, liền bảo tôi đưa ra kết luận.
"Đồng chí Dư Lâm, bọn tôi điều tra cũng gần xong rồi, cho cậu ba ngày nữa, cậu đưa ra kết luận đi."
Lưu Phi Trì nói, tôi đang tự nhận lấy cái búa rìu.
Kết luận đúng thì là công lao của đội.
Kết luận sai thì chắc chắn tôi phải chịu trách nhiệm trực tiếp.
Nhưng tôi chẳng nghĩ nhiều, tập trung nghiên c/ứu hồ sơ vụ án.
6.
"Đội trưởng, tôi đề xuất sáp nhập vụ này với vụ rò rỉ khí gas gây ch*t người ở Phong Châu điều tra!"
Xem xong tài liệu vụ án suốt đêm, tôi trình bày ý tưởng với đội trưởng.
Những người khác nhìn tôi như nhìn thằng ngốc.
"Vụ đó đã kết án rồi, là t/ai n/ạn thôi mà? Sáp nhập kiểu gì?"
Đội trưởng yêu cầu tôi giải thích, tôi mở lời như rót mật vào tai.
Thứ nhất, nạn nhân đều là nam giới đã kết hôn, qu/an h/ệ vợ chồng cực kỳ x/ấu.
Nạn nhân ở Phong Châu ngoại tình như cơm bữa, còn nạn nhân ở Đông Phổ thường xuyên bạo hành vợ.
Người vợ mang h/ận th/ù cực độ với nạn nhân, đồng nghĩa với động cơ phạm tội cực mạnh.
Thứ hai, nguyên nhân t/ử vo/ng tương đồng đến kinh ngạc, đều do rò rỉ khí gas.
Nạn nhân ở Phong Châu hít phải lượng khí quá lớn, ngạt khí t/ử vo/ng; còn nạn nhân ở Đông Phổ có thói quen hút th/uốc, sau khi khí gas rò rỉ, lửa bén gây n/ổ.
Điều kiện dẫn đến cái ch*t của nạn nhân gần như giống hệt, đều do ống dẫn khí bị tuột.
Điều này cho thấy, rất có thể là có sự nhúng tay của con người, và sử dụng cùng một th/ủ đo/ạn gây án.
"Vậy cậu nghi ngờ ai?" Đội trưởng tiếp tục chất vấn.
"Ai hưởng lợi nhiều nhất, người đó có động cơ mạnh nhất, tôi cho rằng người vợ của nạn nhân có nghi vấn lớn nhất."
Nhận định của tôi lập tức vấp phải phản bác.
"Nhưng họ đều có chứng cứ ngoại phạm vững chắc. Vợ nạn nhân Khúc D/ao, một tuần trước khi xảy ra sự cố đã đi Phong Châu rồi, chỉ về nhà sau khi t/ai n/ạn xảy ra."
"Chuyên gia bên giám định cũng đã kết luận, nếu một tuần trước đã vặn lỏng ống dẫn thì đã n/ổ từ lâu rồi, không thể đợi tới một tuần sau. Dù không n/ổ thì người cũng ngạt khí ch*t từ lâu."
Tôi bật ngón tay cái.
"Điểm này cũng tương đồng đến kinh ngạc, người vợ đều đi xa một tuần trước đó, sau khi xảy ra sự cố mới quay về. Lẽ nào chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên?"
"Vậy thì sao?" Họ vẫn ngơ ngác.
Tôi cười khành khạch, vung vẩy tập tài liệu trên tay.
"Thông tin then chốt nằm ở đây, hai người vợ này, Thư Cầm và Khúc D/ao, họ là bạn học tiểu học, bạn cấp ba, họ quen biết nhau!"
"Thời điểm xảy ra án, họ đều không có mặt tại hiện trường, nhưng họ lại ở thành phố của đối phương, Thư Cầm ở Đông Phổ, Khúc D/ao ở Phong Châu!"
"Vì thế, tôi cực kỳ nghi ngờ đây là một vụ án - TRAO ĐỔI MẠNG NGƯỜI!"
Bài phân tích đầy thuyết phục của tôi khiến cả phòng im bặt.
Tôi nghe thấy có người thì thào: "Đúng là người cục thành phố xuống, đầu óc phán đoán cực kỳ nhạy bén!"
Đội trưởng vẫn không phản đối, ông ấy đồng ý cho tôi điều tra theo hướng này, gia hạn thêm ba ngày.
Nhưng vì chúng tôi cấp dưới cục thành phố, không có quyền điều tra án cấp trên, nên tôi chỉ tập trung vào vụ ở Đông Phổ.
7.
Tình tiết vụ án dần sáng tỏ, nhiệt huyết trong tôi sục sôi.
Nhưng cuộc gặp với Khúc D/ao như gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt.
Cô ấy ngồi xe lăn đến, chân bó bột, người đeo túi nước tiểu, mặt mày tím bầm.
Cô không phủ nhận sự c/ăm h/ận với chồng.
Bị đ/á/nh đến nông nỗi này, có oán h/ận cũng là lẽ thường.
Dù rất thương cảm, nhưng lòng công chính trong tôi lại nảy sinh niềm vui thầm kín đáng x/ấu hổ.
Điều này chứng tỏ động cơ phạm tội của cô rất rõ ràng, suy luận của tôi hoàn toàn có cơ sở.
Cô cũng thẳng thắn thừa nhận mối qu/an h/ệ với Thư Cầm.
"Đúng vậy, chúng tôi là bạn học, hồi đi học đã thân nhau."
"Sau khi tốt nghiệp, cô ấy thi đỗ đại học tốt, làm việc trong thành phố. Tôi chỉ học cao đẳng, về huyện làm giáo viên tiểu học, dần dần ít liên lạc."
Tôi hỏi: "Từ ngày 10 đến 17 tháng 7, cô đi Phong Châu làm gì? Có đến nhà Thư Cầm không?"
Sắc mặt cô thoáng tái đi.
"Vào thành phố khám bệ/nh, người đ/au như dần, chỗ nào cũng nhức. Cái dáng này, ngại lắm không dám làm phiền bạn cũ."
Nhà cô xảy ra n/ổ ngày 16/7, nhà Thư Cầm sự cố ngày 17.
Cô đi Phong Châu từ ngày 10/7, chiều 17 mới về.
Cô nhất quyết phủ nhận đã đến nhà Thư Cầm trong khoảng thời gian này.
Bị tôi tra hỏi dồn dập, cô thừa nhận từng đến nhà Thư Cầm một lần vào tháng 3.
"Hôm đó tôi vào thành phố dự tập huấn, công ty Thư Cầm tổ chức sự kiện gần đấy. Tình cờ gặp, cô ấy mời tôi về nhà chơi nên mới qua."
Hoàn toàn hợp tình hợp lý, hơn nữa tháng 3 lúc đó, chồng họ đều còn sống nhăn răng.
Sau đó, tôi tiếp tục x/á/c minh.
Lời cô nói hoàn toàn đúng sự thật.
Camera bệ/nh viện ghi nhận suốt 7 ngày trước khi xảy ra sự cố, cô đều nằm viện điều trị, không hề ra ngoài.
"Người ta bị thương nặng thế, cử động không nổi, còn đeo túi nước tiểu, sao chạy ra ngoài được! Không ba tháng thì đừng hòng đi lại!"
Bác sĩ nhớ rất rõ tình trạng Khúc D/ao, nhìn tôi tỏ vẻ bất mãn.
"Mấy anh công an các anh, người ta bị đ/á/nh thập tử nhất sinh, lại bảo chuyện nội bộ gia đình không nhúng vào. Giờ lại đến hỏi hết chuyện nọ đến chuyện kia, nghi ngờ người ta gi*t người, cô ấy nằm liệt giường bệ/nh thế kia, gi*t làm sao được!"
Ngày 25/3, trường tiểu học Thành Quan 3 nơi Khúc D/ao công tác thật sự có tổ chức tập huấn tại khách sạn Phong Đỉnh Phong Châu, sổ điểm danh và camera giám sát đều ghi nhận sự xuất hiện của cô.
Cùng ngày, công ty khí đ/ốt nơi Thư Cầm làm việc tổ chức hoạt động phổ biến kiến thức an toàn sử dụng khí đ/ốt tại ngã tư cạnh khách sạn Phong Đỉnh, Thư Cầm với tư cách nhân viên pháp chế tham gia suốt buổi, còn phát biểu nữa.