Đồng thời, tôi gọi điện cho anh ấy. Khi cuộc gọi được kết nối, bên kia đầu dây vang lên tiếng: "Đến giờ vào rồi".

"An Ca, anh phải tắt máy đây, có chuyện gì tối về nhà nói sau nhé."

Cố Dĩ Thịnh vội vàng định cúp máy.

Tôi chỉ kịp hét lên một câu: "Dĩ Thịnh, trước khi tắt máy nhất định phải xem tin nhắn WeChat của em!"

Hai tiếng sau, đáng lẽ điện thoại phải tắt ng/uồn, thế nhưng Cố Dĩ Thịnh - lúc này đang làm giám khảo phản biện - đã gọi điện cho tôi.

Tôi nén nhịp tim đ/ập thình thịch, nhấn nút nghe máy.

Giọng anh trầm xuống, từ ống nghe vọng lại chậm rãi: "An Ca, sao em biết chuyện xảy ra ở hiện trường hôm nay?"

Đúng vậy.

Tôi đã hỏi An Diệu mọi chi tiết về sự cố bất ngờ xảy ra tại buổi phản biện, rồi soạn thành tin nhắn WeChat gửi cho anh ấy trước hai tiếng đồng hồ.

Vấn đề lớn nhất của anh ấy là không tin tôi.

Trở ngại lớn nhất trong giao tiếp của chúng tôi là thiếu thời gian.

Giờ đây, tôi đưa cho anh một bằng chứng không tưởng, khiến anh khó tin đến mức phải rời khỏi hiện trường buổi phản biện.

Lúc này, Cố Dĩ Thịnh mới thực sự nghiêm túc lắng nghe những lời tôi nói.

Trong lòng tôi vừa đ/au thương vừa vui sướng.

Một mình hoảng lo/ạn bất lực, vật lộn trong đ/au khổ tuyệt vọng bấy lâu nay, cuối cùng cũng có chỗ dựa, cuối cùng cũng không còn cô đ/ộc.

Tôi không kìm được nước mắt.

"Dĩ Thịnh, c/ứu em!"

7

Lần đầu tiên Cố Dĩ Thịnh nghiêm túc nghe tôi kể hết câu chuyện, không ngắt lời lấy một lần.

Sau khi tôi nói xong, anh trầm mặc rất lâu rất lâu.

"Anh cần suy nghĩ đã, An Ca. Chuyện này vượt quá phạm trù hiểu biết của anh, anh cần thời gian."

Thế là anh bắt đầu tra c/ứu tài liệu, thỉnh giáo đủ mọi giới, không chỉ giới khoa học mà cả Phật gia, Đạo gia...

Chúng tôi thống nhất: mỗi khi có tiến triển, anh sẽ lập tức gửi cho tôi. Sáng hôm sau, tôi dùng cách tương tự để anh tin tưởng, sau đó phản hồi tiến độ hiện tại. Trên cơ sở đó, anh tiếp tục nghiên c/ứu bước tiếp theo.

Vì phải đợi phản hồi nghiên c/ứu của anh mỗi ngày, tôi từ bỏ việc nhảy lầu vào lúc mười hai giờ trưa.

Thế là những kiểu ch*t khác nhau lại tiếp tục xuất hiện.

Tôi vẫn sợ hãi, hoảng lo/ạn, có lúc bị cái ch*t vô hình hành hạ đến mức chỉ muốn lao xuống lầu cho xong.

Nhưng vì có hy vọng, tôi nghiến răng chịu đựng.

Trong khoảng thời gian này, Lam Hiêu thỉnh thoảng lại tìm tôi.

Bị tử thần đeo bám, tôi chẳng còn tâm trạng giả vờ thân thiết.

Bỏ việc, tinh thần luôn phơi phới trước kia biến mất, thậm chí chẳng buồn nói chuyện.

Mỗi ngày dồn hết tâm sức tránh những mối đe dọa t/ử vo/ng đã biết, cố gắng kéo dài sinh mệnh, kéo dài đến khi nhận được điện thoại của Dĩ Thịnh.

Chiều hôm đó, Lam Hiêu đột nhiên đến bên tôi.

"Sao không đến văn phòng tôi như đã gọi?"

Tôi trả lời qua quýt: "Hôm nay em không tiện, có việc gì mai tính sau nhé."

Vừa dứt lời, anh ta đã túm lấy cổ tay tôi, kéo ầm ầm vào văn phòng tổng giám đốc trước mặt mọi người.

Anh ta rót cho tôi ly nước ép, ánh mắt đăm đăm nhìn tôi.

"An Ca, có phải em gặp chuyện gì rồi không?"

Tôi nhếch mép: "Cũng không có gì, chỉ là mệt ch*t đi được thôi."

Nói gì thì nói, lát nữa cũng reset, tôi chẳng ngại gì cả.

Anh ta bỗng im lặng, lâu lâu sau mới từ từ mở miệng.

"An Ca, còn nhớ hồi em làm trợ lý cho anh không? Ngày nào cũng tràn đầy sức sống, nhìn thôi đã thấy vui. Nếu chồng em đối xử không tốt, hoặc em cần giúp đỡ, cứ tìm anh."

Tôi nhíu mày, đưa tay sờ lên trán anh ta.

"Anh đỏ mặt rồi kìa, sốt hả?"

Hành động này hơi thân mật, bình thường tôi tuyệt đối không làm.

Nhưng, kệ đi!

Anh ta cứng đờ người.

Mím môi, dường như đã quyết tâm muốn nói điều gì, thì điện thoại trong túi tôi reo lên.

Tôi vội lấy ra, bước sang chỗ khác nghe máy.

Giọng Cố Dĩ Thịnh đầy phấn khích vang lên: "An Ca, anh nghĩ ra cách phá vòng lặp rồi!"

Vừa dứt lời, chiếc đèn chùm khổng lồ "ầm" một tiếng rơi xuống.

Cả chiếc đèn đ/ập trúng người tôi.

Trước khi nhắm mắt, tôi thấy Lam Hiêu hoảng hốt lao về phía mình.

8

Hôm sau, khi Lam Hiêu tiến về phía tôi, tôi quay đầu đi thẳng vào nhà vệ sinh nữ.

Trong nhà vệ sinh, tôi nhận được điện thoại của Cố Dĩ Thịnh.

"Anh nghiên c/ứu kỹ cách thức và thời điểm em ch*t mỗi lần thì phát hiện: nếu loại bỏ những lần em không tránh được cái ch*t lặp lại, cùng những lần em chủ động nhảy lầu lúc mười hai giờ, thì thời điểm t/ử vo/ng còn lại của em có xu hướng lùi dần về sau."

Tôi sững người: "Vậy thì sao?"

"Vậy nên, có lẽ chúng ta có thể thử để thời điểm t/ử vo/ng kéo dài đến hết ngày hôm đó."

"Vậy thì sẽ thế nào?"

"Bởi vòng lặp của em tính theo ngày, nếu có thể sống sót qua hết ngày đó, khả năng cao sẽ thoát khỏi vòng lặp. Chỉ là..."

Anh dừng lại, dường như không nỡ nói tiếp.

"Chỉ là gì?"

"Chỉ là em sẽ phải trải qua cái ch*t hết lần này đến lần khác, không dễ dàng gì đâu. Anh lo em..."

Tôi bàng hoàng giây lát: "Em không sợ."

"Em còn trẻ như vậy, còn bao nhiêu tiền chưa kịp tiêu, ch*t như thế này oan lắm. Dù khó khăn thế nào, chỉ cần được tiếp tục sống, em nguyện ý thử."

"Em nhất định làm được!"

"An Ca." Giọng Cố Dĩ Thịnh ngậm ngùi, nhưng dịu dàng và kiên định.

"Em yên tâm, anh sẽ luôn ở bên em."

Cúp máy, tôi lại suy nghĩ nghiêm túc hồi lâu.

Dĩ Thịnh nói không sai.

Nếu loại bỏ những lần ch*t lặp lại, thời điểm t/ử vo/ng trong vòng lặp quả thực đang dần lùi về sau.

Chỉ lùi về sau, không có lần nào sớm hơn.

Mấy chục ngày giữa kia vì tôi chọn nhảy lầu lúc mười hai giờ trưa, khiến xu hướng lùi dần bị gián đoạn.

Nhưng khi tôi tiếp tục đón nhận vòng lặp tự nhiên để nghe điện thoại của Dĩ Thịnh, thời gian lại tiếp tục lùi về sau.

Hôm nay là ngày thứ 77 trong vòng lặp.

Tính đến hôm qua, thời điểm t/ử vo/ng của tôi là 3 giờ 50 phút chiều.

Nếu suy đoán của Dĩ Thịnh chính x/á/c, việc tôi cần làm tiếp theo chỉ có một: ra sức kéo dài thời gian sống sót, đến khi hết ngày hôm nay!

9

Có hy vọng, tôi trở nên hăng hái hẳn, dốc toàn lực vào cuộc chiến sinh tử với tử thần.

Tôi tải cả series "Final Destination", công khai chiếu trên máy tính công ty.

Đồng nghiệp trợn mắt há hốc, nghi ngờ tôi bị đi/ên.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thiếu gia giả thức tỉnh rồi

Chương 47
Kiếp trước, tôi vô tình biết được mình chỉ là thiếu gia giả bị ôm nhầm, còn thiếu gia thật sự là Lục Thanh - bạn cùng bàn từng bị tôi bắt nạt suốt bao năm. Tôi nhìn thấy cậu ta chẳng cần tốn chút sức lực nào cũng có thể giành được sự chú ý của người mà tôi hằng ngưỡng mộ. Tôi cũng nhìn thấy cậu ta bị tôi đá ngã, chỉ có thể liếm giày tôi, hèn mọn như một con chó. Thế nhưng khi thân phận đảo ngược, tôi lại trở thành kẻ thua cuộc thảm hại, nằm co quắp trên giường bệnh lạnh lẽo. Số tiền trên người chỉ đủ chi trả cho đêm cuối cùng. Nhận được tin Lục Thanh đính hôn với người mà tôi sùng bái nhất, ngay khoảnh khắc trút hơi thở cuối cùng…. Tôi đã thề. Nếu còn có cơ hội làm lại, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ dây dưa với cặp đôi khốn kiếp đó nữa.
614
7 Miên Miên Chương 12
9 Không chỉ là anh Chương 17
12 Cấm Kỵ Dân Gian Chương 12

Mới cập nhật

Xem thêm