Cô ấy vừa nói vừa liếc mắt ra hiệu cho tôi, vẻ mặt thân thiết vô cùng.
Lam Hiêu phóng khoáng vẫy tay, đùa cợt: "Thưởng thêm chút tiền thì có nghĩa lý gì? An Ca không phải chê công ty không tốt cho tu luyện sao? Để tôi bày cho cô một trận Đại Thiên Cương, biến phong thủy tòa nhà thành phong thủy phòng làm việc, vừa làm việc vừa tu luyện, thế nào?"
Hắn nói xong liền nhìn tôi, nụ cười rạng rỡ sáng lóa.
Tôi từ từ ngẩng đầu: "Anh vừa nói trận gì?"
"Đại Thiên Cương trận."
"Anh biết bày trận?"
"Đương nhiên! Tôi xuất thân từ gia tộc phong thủy mà!"
Tôi khẽ nhắm mắt, cảm nhận dòng m/áu tù đọng trong từng thớ thịt bỗng chốc cuồn cuộn, sục sôi.
25
Tôi lặng lẽ suy nghĩ suốt hai ngày.
Đến ngày thứ ba, tôi nhờ shipper giao một chiếc điện thoại đến đạo quán Linh Tuyền, sau khi tìm được lão đạo trưởng liền bật video call. Tôi cầm điện thoại quay khắp các góc phòng làm việc, rồi đọc cho ngài nghe bát tự của mình.
Lão đạo trưởng trầm mặc hồi lâu.
"Trên đời vẫn có những kẻ tu luyện có thuật mà vô đạo, nào biết họa phúc không cửa, rốt cuộc sẽ tự th/iêu thân?"
"Đây là Thiên Cương trận, kết hợp với Sát Khí trận, Hoàng Thổ Cốc Địa trận, lấy ngươi làm trấn tâm, mục đích là giam cầm nguyên thần của ngươi, mượn vận khí của ngươi để nuôi dưỡng phong thủy tòa nhà."
Tôi không hiểu nổi: "Tại sao lại nhắm vào tôi?"
"Mệnh cách của ngươi là Cô Sát tam thế, tỷ lệ một phần triệu."
"Đã mệnh cách x/ấu như vậy, sao còn muốn mượn vận khí của tôi?" Tôi càng thêm nghi hoặc.
Lão đạo trưởng thở dài.
"Họ mượn không phải vận một đời này, mà là vận ba đời tương lai của ngươi."
"Mệnh bàn của ngươi hiện lên tượng đại lạc đại khởi, đại hợp đại khai, toàn bộ vận khí đều tích tụ ở ba đời tương lai. Thêm sự gia trì của mệnh cách, năng lượng như mặt trời mới mọc, sóng lớn ngoài khơi, không thể xem thường."
Tôi đờ người hồi lâu.
"Vậy ba đời tương lai của tôi bị mất vận khí sẽ thế nào?"
Lão đạo trưởng im lặng, đôi mắt già nua ánh lên nỗi bi ai vô hạn.
Tôi hiểu rồi.
Sáng hôm sau, tôi lại bước vào văn phòng Lam Hiêu.
Hắn cười toe toét giơ chén cháo lên, bộp chộp nói: "Cô báo cáo việc của cô, tôi tranh thủ ăn sáng."
Tôi cầm hòn thạch anh trên bàn, đ/ập mạnh xuống đỉnh đầu hắn.
M/áu từ đầu hắn chảy ròng ròng, ánh mắt kinh ngạc nhìn tôi rồi từ từ gục xuống.
Sau tủ sách, tôi tìm thấy một chiếc hộp gỗ bọc giấy phù màu vàng kim. Mở ra cẩn thận, bên trong là một tờ phù chú.
Trên đó ghi rõ ràng tên và bát tự của tôi.
Lão đạo trưởng nói, trận pháp cần trấn nhãn để khởi động, vị trí này hẳn nằm ở phương Tây Nam cung Khôn.
Quả nhiên.
Tôi đ/ốt tờ phù đi, liếc nhìn Lam Hiêu bất tỉnh trên sàn, lại lấy từ túi ra hai tờ phù chú khác đặt vào nguyên vị trí cũ.
Tờ phù mới, một tờ ghi bát tự của Lam Hiêu.
Tờ còn lại, ghi bát tự của chủ tịch.
Năm xưa phỏng vấn, chính chủ tịch đích thân gặp tôi.
Ông ta bỏ qua hàng loạt ứng viên học cao đẹp trai hơn tôi, chỉ chọn mỗi mình tôi.
Tôi từng nghĩ ông ấy là bá nhạc*, nào ngờ lại là á/c q/uỷ.
Khi tôi làm trợ lý cho Lam Hiêu, hai bên bất hòa suýt nữa đã nghỉ việc.
Chính chủ tịch đã đích thân đàm phán với hắn.
Từ đó, Lam Hiêu đột nhiên thay đổi thái độ, qu/an h/ệ chúng tôi dần tốt lên.
Hóa ra lúc đó, chủ tịch đã tiết lộ cho con trai âm mưu đ/ộc địa này.
Lần tôi leo lên cửa sổ đe dọa Lam Hiêu, hắn không chút do dự thề nếu hại mạng tôi sẽ xuống mười tám tầng địa ngục, thậm chí sẵn sàng hy sinh bản thân để kéo tôi lại.
Vì thế tôi tin hắn.
Nhưng hắn đâu có nói sai.
Bọn họ vốn chẳng cần mạng tôi.
Thứ họ muốn, là vận khí ba đời của tôi!
Thậm chí giam cầm nguyên thần, khiến tôi dù sống hay ch*t cũng không thoát khỏi trận pháp này.
Trùng hợp thay, gia đình Cố Dĩ Thịnh đã hạ trùng đ/ộc cho tôi.
Một bên muốn mạng tôi.
Một bên giam cầm nguyên thần tôi.
Tôi không biết hai thứ này va chạm, hòa quyện và tác động lên người tôi thế nào.
Vũ trụ đã cho ra một kết quả q/uỷ dị: tôi rơi vào vòng lặp t/ử vo/ng.
Cho nên——
Nếu chỉ dừng vòng lặp, sẽ ch*t mà không thể phục sinh.
Nếu chỉ phá giải t/ử vo/ng, sẽ bị nh/ốt trong tòa nhà này, vòng lặp vô tận.
...
Tôi, lẽ nào ngồi chờ ch*t?!
Hôm sau, tôi đến văn phòng trưởng phòng tài chính.
Bà ta liếc mắt nhìn tôi: "Thanh toán chưa nhanh được, đợi thêm đi!"
Tôi đưa cho bà ta một chiếc hộp, bên trong là chiếc vòng tay vàng lấp lánh.
"Nghe nói con trai cô kết hôn, đây là chút lòng thành của tôi."
Đôi mắt bà ta bỗng sáng rực.
"Khách sáo quá! Sau này có việc gì cứ nói!"
"Tôi muốn học hỏi kiến thức tài chính từ cô."
Năm ngày sau, tôi biết được vị trí cuốn sổ sách thứ hai của công ty, ghi chép đầy đủ các giao dịch trốn thuế, rửa tiền, hối lộ mấy năm qua.
Việc cuối cùng, là diễn tập và phỏng diễn.
Diễn tập đi diễn tập lại.
Mọi việc phải giải quyết cùng lúc trong một ngày.
Tôi phải trốn thoát thành công.
Và không để lại bất kỳ di chứng nào.
26
Nửa tháng sau, trong một buổi sáng tràn đầy sức sống tương tự, cuối cùng tôi cũng bắt đầu hành động.
9:00, tôi gọi video call cho Cố Dĩ Thịnh.
9:10, tôi gọi shipper đến chùa Linh Tuyền thỉnh phù.
10:00, tôi nhận được ba tờ phù chú do shipper mang về.
10:05, nhân lúc ngắm nghía chiếc vòng tay của Lê Thiên Tuyết, tôi đ/á/nh tráo tờ phù trùng đ/ộc trong túi cô ta rồi thẳng đến nhà vệ sinh đ/ốt đi.
10:10, tôi vào văn phòng Lam Hiêu, bắt đầu lấy lòng tin của hắn.
11:30, khi Lam Hiêu đến phòng tiếp khách chỉ đạo thay camera, tôi mở chiếc hộp gỗ trên tủ sách, lấy tờ phù bát tự của mình ra, thay vào đó là bát tự của Lam Hiêu và chủ tịch.
12:00, tôi lại vào nhà vệ sinh, đ/ốt tờ bát tự.
12:30, khi trưởng phòng tài chính xuống nhà ăn, tôi lẻn vào văn phòng lấy tr/ộm sổ sách.
14:00, Lam Hiêu cười toe toét đến, cử chỉ m/ập mờ bảo tôi đến văn phòng tìm hắn. Tôi vẻ khó xử nhờ Lê Thiên Tuyết thay tôi tiếp đón gia đình Cố Dĩ Thịnh.
14:05, tôi ngồi trên sofa văn phòng Lam Hiêu, cùng mấy trưởng phòng mà hắn gọi vào họp. Lam Hiêu giả vờ vô tình mở camera giám sát lên.