Ngày đã gần kề.
Sống chung với mẹ chồng, sính lễ, của hồi môn dùng mới.
Từng điều từng điều đều tai họa.
Bạn trai lại ấp úng bảo tôi, gái chồng muốn con ngoại.
Tôi nén hơi thở cuối hỏi ấy: gái khi cữ xong mình không?'
Tiểu tức 'Người ngoài như mày quyền gì cấm tao nhà!'
Bố mẹ chồng cũng nói rõ: 'Nhà chỉ điều kiện thế hay tùy cô'.
Không còn lui, hôn lễ này thích thì vậy.
1
Lần đầu nhận sự phòng của mẹ Xuyên khi hứng khoe họ đã cọc hộ khu Kim Cẩm Thành trung tâm.
'Ý là... mẹ b/án cũ cùng mình sống mới?'
Kỳ Xuyên gãi đầu ngượng ngùng: biết đủ tiền cọc. mẹ phải b/án cũ. Nhưng hứa sẽ thuận với họ'.
Tôi hiểu hoàn cảnh khăn anh.
Nhưng thể chấp nhận việc sống chung mà họ đây
Cười suốt buổi hò, tôi bực bội với mẹ.
Mẹ hỏi thẳng: 'Mộng Mộng, con Xuyên vì hay vì cửa?'
'Tất nhiên ạ!'
'Thế thì được rồi. Nhà họ đã cố gắng hết sức, tấm lòng đủ'.
Lời mẹ khiến tôi im bặt.
Nhớ lại những lần chồng tương lai, mẹ luôn dọn cỗ lớn, tuy ít nói nhưng luôn nhắc gắp Có lẽ tôi đa nghi quá chăng?
Tôi điện hỏi Xuyên khoản cọc. Tôi định góp 35 từ tiền tiết kiệm và của hồi môn giảm gánh n/ợ.
Ai ngờ nói: 'Bố mẹ đã ký hợp đồng 60 trả góp triệu/tháng'.
'Lương cũng trả xong gì sống?'
'Bố sẽ cùng trả. Mỗi tháng trả dùng lương trải đủ'.
Tôi nhíu mày: 'Bố cùng trả nghĩa sẽ ông? gái lại tính, này mâu thuẫn lắm'.
Kỳ Xuyên ấp úng: 'Giấy tờ nhà... chỉ mẹ thôi'.
Tim tôi đóng băng. Ngôi Xuyên, càng Anh dùng tiền hôn trả mẹ thực chất tài sản của họ. tôi, phải dùng lương mình phụ tiêu.
Cúp tôi chìm vào ngủ.
2
Chúng tôi yêu nhau từ thời viên. Xuất thân từ gia đình truyền thống, tôi luôn tin vào hôn trọn đời. Dù người điều kiện hơn đuổi, tôi vẫn một lòng với Xuyên. Tôi thích sự an toàn nơi chàng trai thường nhưng thật.
Nhưng niềm tin rạn nứt.
3
Lần sau, Xuyên quỳ xuống hôn giữa phố. Chiếc nhẫn vàng sặc sỡ nhưng nặng trịch.
Anh cười ngượng: 'Kim cương Anh hứa sẽ phúc'.
Tôi đeo nhẫn giỡn: như vợ đại gia than nhé!'.
Anh ôm tôi vào lòng. Bảy năm nhau, thứ tôi cần sự an toàn, phải nhoáng. Không thì 15 hộ đẹp cũng được.
4
Tôi nghị: mình ra nhé?'. Xuyên sững sờ: 'Bố mẹ đã b/án rồi. Mình bỏ họ đâu?'. Tôi chua chát: 'Nhà mới đâu phải của mình?'.