Dưới đồng hồ đếm ngược vẫn còn năm chữ lớn.
Đạo Nghĩa và Công Chính.
Hai cụm từ này kết hợp, hầu hết mọi người đều nghĩ đến tư tưởng chủ đạo của Nho gia.
Nhân - Nghĩa - Lễ - Trí - Tín.
Ở cửa ải thứ nhất, những ai thực hiện điều nhân đều sống sót.
Vậy ở cửa này, điều nên tuân thủ nhất chính là "Đạo Nghĩa".
Nghĩa là trao đổi công bằng.
Nhưng làm sao tôi có thể dùng hạt đậu đồng - thứ có giá trị thấp nhất - để đổi lấy hạt vàng quý giá khác thường?
"À, đúng rồi, có một quy tắc ta quên nói. Ở đây có hộp bí ẩn màu vàng, bạc, đồng, có thể mở bằng một hạt đậu."
"Đạo cụ bên trong không x/á/c định, có thể dùng ở cửa này hoặc để dành cho các cửa sau."
Câu này vừa dứt, không ít người tại hiện trường biến sắc.
Những người này đều đã chọn hạt vàng.
Họ gần như không có cơ hội mở hộp bí ẩn.
Tôi phần nào hiểu được quy tắc này của người dẫn chương trình.
Những kẻ chọn hạt vàng ngay từ đầu đã không nghĩ đến trao đổi, mục đích ban đầu của họ chỉ là tr/ộm cư/ớp l/ừa đ/ảo.
Những hành vi này đều trái với đạo nghĩa, không được người dẫn chương trình khuyến khích. Về mặt quy tắc, đương nhiên sẽ hạn chế họ, khiến họ chịu thiệt thòi trong im lặng.
"Đ.M mày, tao muốn mở hộp bí ẩn!"
Một gã đàn ông cao gần hai mét, thân hình vạm vỡ giơ cao hạt vàng trong tay, ánh mắt đầy sát khí nhìn người dẫn chương trình.
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên, hắn đi đến khu vực hộp bí ẩn.
Một số kẻ gan lớn đi theo, muốn xem trong hộp bí ẩn có gì.
"Chọn cái này."
X/é hộp ra, bên trong là một tấm thẻ.
Gã đàn ông nhìn chữ trên thẻ, cười ha hả.
Nhân viên liếc qua tấm thẻ, đưa cho hắn một cây rìu c/ứu hỏa.
Đám đông "ùa" một tiếng tản ra.
Trong tình huống tất cả đều trắng tay, việc có trong tay một cây rìu c/ứu hỏa đồng nghĩa với nắm quyền sinh sát.
9
"Cậu trai trẻ, chúng ta nên tránh xa chút thôi."
Tôi quay đầu, ông lão đi theo sau, trên mặt không còn vẻ đ/au khổ, chỉ còn nỗi buồn mơ hồ.
Tôi và ông lão cố tránh xa gã vạm vỡ cầm rìu, đến một góc.
"Cậu trai, xưng hô thế nào?"
"Lưu Niệm."
"Tôi họ Tô, cậu gọi tôi là lão Tô cũng được."
Tôi gật đầu.
"Tôi chọn hạt màu bạc, hai ta có giống nhau không? Khác thì có thể đổi." Lão Tô sờ túi áo, lấy ra năm hạt đậu bạc.
Trong trò chơi này, để người khác biết màu sắc hạt đậu trên người tuyệt đối là hành động t/ự s*t.
Vậy mà ông cứ thản nhiên cho tôi xem đậu của mình, thậm chí không đề ra điều kiện.
Lẽ nào ông không biết đạo lý này?
Chắc chắn biết, không ai ngốc cả.
Ông chỉ muốn thông qua hành động này bày tỏ sự tin tưởng với tôi.
"Của tôi là đậu đồng."
Một hạt bạc bằng hai hạt đồng, tôi lấy ra bốn hạt đưa cho lão Tô.
Đảm bảo sự đa dạng màu sắc hạt đậu trên tay cũng là chìa khóa thắng lợi của trò chơi này, dù trùng lặp vẫn có thể mở hộp bí ẩn.
Lão Tô đưa tôi hai hạt, do dự một chút, lại lấy thêm một hạt.
"Tiểu huynh đệ Lưu Niệm, hạt này coi như tôi tặng cậu, tôi muốn nhờ cậu một việc."
"Ông nói đi."
"Tôi có đứa cháu gái bị bệ/nh, cần một triệu tệ phẫu thuật, nếu cuối cùng cậu thắng, hãy c/ứu cháu bé giúp tôi." Không đợi tôi nói, ông vội giải thích.
"Tôi biết một hạt đậu này không đáng giá nhiều thế, ở những vòng sau tôi nhất định sẽ giúp cậu, bất cứ thứ gì trên người tôi cậu đều có thể lấy."
"Dù đến tận cửa cuối cùng, chỉ còn hai chúng ta, tôi cũng sẽ nhường suất thắng cho cậu, tôi chỉ mong cậu c/ứu cháu gái tôi."
Tôi nhận lấy hạt đậu bạc đó.
"Nếu thực sự đến cửa cuối chỉ còn hai chúng ta, ông không cần nhường, mỗi người dựa vào bản lĩnh của mình. Nếu tôi sống sót ra ngoài, chắc chắn sẽ c/ứu cháu gái ông."
Lão Tô lau nước mắt.
"Thế thì tốt quá, tôi ch*t cũng đáng, đáng lắm."
10
Đậu đồng và đậu bạc đều không hiếm.
Quan trọng là đậu vàng.
Vốn dĩ đậu vàng đã ít, lại có không ít người trực tiếp đem đi mở hộp bí ẩn, đổi các loại vũ khí đủ loại.
Nhiều nơi đã xảy ra hỗn chiến, tiếng kêu thảm thiết, tiếng van xin, tiếng khóc lóc vang lên khắp nơi, khiến lòng người bực bội.
Đề bài của cửa này là Nghĩa, đ/ốt gi*t cư/ớp bóc là thứ trái với đạo nghĩa nhất.
Tôi có linh cảm, những kẻ gi*t người cư/ớp đậu lúc này chắc chắn sẽ ch*t tại đây.
Trong phòng kính, người dẫn chương trình áo đen nằm dài trên ghế sofa, bên phải là bàn đầy đồ ăn nhẹ và rư/ợu.
Hắn vừa ăn vặt vừa xem cảnh m/áu tanh gió bão trên sân, thỉnh thoảng nhấp rư/ợu vang, thật thoải mái.
Tôi cố gạt bỏ những âm thanh hỗn độn, suy nghĩ cách thông quan của cửa này.
Đồ vật trong hộp bí ẩn không x/á/c định, có đậu hay không cũng là ẩn số.
Nhưng rất nhiều người hiện trường đã mở hộp bí ẩn, bên trong có gậy, dây thừng, d/ao, rìu.
Đa phần là vũ khý.
Tôi đoán những hộp bí ẩn này chủ yếu giúp người ta tự vệ, khó có thể mở ra được thứ quý giá nhất là đậu vàng.
Vậy trong điều kiện không tr/ộm không cư/ớp, làm thế nào khiến người ta sẵn lòng dùng điều kiện thấp hơn giá thị trường để đổi ra đậu vàng?
Đây là nút thắt ch*t, không thể gỡ.
Xét về giá trị, đậu vàng trên sân là cao nhất, số lượng đậu vàng quyết định số người được thăng cấp.
Nếu một người có hai hạt vàng, hạt còn lại chắc chắn sẽ chọn đổi lấy mười hạt bạc, hai mươi hạt đồng, thậm chí đắt hơn.
Phải làm sao?
Đang suy nghĩ, một gã đàn ông nhỏ thó chạy vụt đến bên tôi, nhét vào túi tôi một hạt đậu.
Quay đầu lại c/ầu x/in gã đàn ông đầu trọc đang đuổi theo.
"Đại ca, trên người em không còn hạt đậu nào nữa, em đưa hạt đậu cho hắn rồi, ngay trong túi áo hắn đó."
Gã trọc chuyển ánh mắt sang tôi.
"Lấy đậu ra, cả đậu trên người mày nữa, nộp hết ra đây."
11
Gã trọc tay cầm thanh đ/ao dài một thước, m/áu trên thân đ/ao nhỏ giọt lộp độp xuống đất.
Hắn quơ đại một cái, một vệt m/áu in trên nền.
Đây là biểu hiện u/y hi*p.
"Đồ trong túi tôi, chính là của tôi."
"Mày đúng là tham tiền không sợ ch*t."
Gã trọc vung đ/ao xông tới, ch/ém thẳng vào trán tôi.
Lùi bước, xoay eo, né người.
Tay phải nắm lấy cổ tay cầm đ/ao của gã trọc.