Giờ lại không chê em nói chuyện đ/ộc miệng nữa rồi?

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, dù sao cũng là anh ruột, lúc quan trọng vẫn phải đồng lòng đối phó ngoại bang.

"Này em gái, đi vệ sinh xong có lau miệng sạch cỡ nào cũng vô ích, vừa há mồm là hết đời. Mùi hôi xông lên tận trời, em không có chút ý thức công cộng nào sao? Về nhà nhanh đi, đừng ra đây làm trò cười nữa."

Lưu Tử San không chịu nổi nữa, mặt đỏ bừng gằn giọng: "Sao chị cứ lải nhải ch/ửi người ta trước mặt thế? Đây gọi là phẩm chất của chị à? Sao anh An Vũ lại có đứa em gái như chị chứ!"

Tôi cười khẩy đáp: "Phẩm chất em tốt lắm cơ. Không những ch/ửi thẳng mặt em được, nếu chưa đã tai, mai mốt còn khắc lên bia m/ộ cho em đọc dần."

Mặt Lưu Tử San tím tái như vỏ cà tím, thở hồng hộc nhưng vì kém miệng lưỡi, đành chỉ biết trợn mắt nhìn tôi.

Anh trai tôi xem đủ kịch liền kéo tay tôi nói: "Thôi, đừng phí thời gian, về thôi."

"Anh An Vũ! Anh đúng là gh/ét em đến thế sao? Em chỉ dám yêu thầm anh thôi, như thế cũng sai sao? Sao anh nỡ để em gái s/ỉ nh/ục em thế này?"

Anh tôi lạnh lùng đáp: "Thực ra, bị em thích mới là nỗi nhục lớn nhất đời anh."

Lưu Tử San như bị sét đ/á/nh, nước mắt giàn giụa.

Tôi thở dài, làm người nên có chút giới hạn, cớ chi tự rước nhục vào thân?

11

Mẹ Lưu Tử Kỳ quả không thất hứa.

Bà ta thật sự dẫn người đến nhà tôi đòi bồi thường tinh thần.

Thấy cảnh bà ta khóc lóc gào thét dọa t/ự t*, mẹ tôi tức gi/ận đ/á anh tôi một cái rồi dắt bố tôi đi ra ngoài, bảo anh tự xử.

Bà Lưu tính toán kỹ lắm, dùng chiêu lăn lộn quấy rối để đe dọa anh tôi đòi tiền.

Bà ta còn huênh hoang: "Không làm thông gia được với nhà giàu, thì xin chút tiền cũng là được."

Bà ta tưởng nhà tôi trọng thể diện, sợ mất mặt nên không dám để bà ta làm lo/ạn.

Nhưng bà không ngờ đã đụng phải cứng.

Anh tôi thẳng tay báo cảnh sát.

Tội danh xâm nhập trái phép và tống tiền khiến bà Lưu mềm nhũn chân.

Hai tên đồng bọn bà ta mang theo đã chuồn mất từ lúc nào.

Tuy nhiên vì chưa thành công nên cảnh sát chỉ nhắc nhở rồi cho về.

Nhìn bóng bà ta lủi thủi đi, tôi cất điện thoại thở dài: "Chỉ thế đã h/ồn xiêu phách lạc, trình độ kém cỏi thế mà còn đòi đi tống tiền. Làm việc gì phải lượng sức mình, đầu óc nóng vội hành động bừa bãi chỉ chuốc họa vào thân!"

Chà, làm người mà thiếu tự biết mình đúng là không xong.

Tôi thong thả mở điện thoại xem hình bà Lưu bước ra từ đồn cảnh sát cùng video bà ta gây rối, liền gửi ngay cho Lưu Tử Kỳ.

Kèm theo bản ghi âm Lưu Tử San tỏ tình với anh tôi.

Tôi viết thêm lời khuyên chân thành: "Từ nay cả nhà các cô ngoan ngoãn vào, không thì không biết tôi sẽ tung video đi đâu. Lỡ may ảnh hưởng đến chuyện tìm đối tượng của hai chị em thì khổ."

Không lâu sau, Lưu Tử Kỳ nhắn lại: "Cô đúng là đ/ộc á/c."

Tôi cười, thế này đã gọi là đ/ộc á/c sao? Cùng lắm chỉ là chút mẹo vặt thôi.

Không thế thì sao trị được cả nhà quái th/ai các cô?

Từ đó, hai mẹ con họ đã biết điều.

Sau này nhớ lại chuyện nhảm nhí này, cả nhà tôi vừa buồn cười vừa bực mình, đúng là thế giới rộng lớn không thiếu chuyện lạ.

"Anh à, lần sau chọn bạn đời phải sáng mắt ra, không thì không chỉ mình anh chịu họa đâu."

Mẹ tôi xoa ng/ực nói: "Thôi thôi, không dám mai mối bừa bãi nữa."

"Con trai, từ nay con yêu đương thế nào tùy ý, mẹ không dám xen vào nữa. Lần này cũng tại mẹ, con lớn tuổi thì lớn, chân tay vẫn lành lặn, cớ chi mẹ lại ép con đi xem mắt? Mẹ sai rồi, nhất định sửa đổi."

Anh tôi bị chữ "lớn tuổi" chạm tự ái, cáu kỉnh: "Mẹ, con lớn tuổi chỗ nào? Đừng có nói bậy."

Tôi nghiêm túc gật đầu: "Đúng đấy, mẹ đừng có nói toạc móng heo thế chứ."

Anh tôi nhếch mép: "Em không muốn tiền tiêu vặt nữa hả?"

Ái chà...

Đánh trúng tử huyệt rồi.

"Anh ơi, anh đúng là tuấn tú phong lưu, mẹ đừng bôi nhọ anh con nhé?"

Anh tôi liếc tôi một cái đầy ngụ ý.

Tôi vội vàng nịnh nọt cỗ máy ATM biết đi của mình...

Rốt cuộc thì xem mắt cần thận trọng, một bước sai lầm, hối h/ận cả đời.

Tôi biết anh đang sốt ruột, nhưng đừng vội.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Tôi nghe thấy tiếng lòng của mục tiêu công lược

Chương 10
Tôi đã công lược Tần Hoài suốt 3 năm, làm người “vợ” hiền thục nhất, chăm sóc anh từng li từng tí, vậy mà vẫn chẳng thành công. Hệ thống thở dài: [Cậu là lứa kém nhất mà tôi từng dẫn dắt.] Sau khi rời khỏi hệ thống, tôi thấy cả người nhẹ nhõm. Tôi biết Tần Hoài chưa từng thích tôi, kết hôn với tôi cũng chỉ là vì tức giận với bạch nguyệt quang mà thôi. Hôm đó, tôi vẫn đưa tập tài liệu cho anh, nhưng lần đầu tiên không chủ động hôn anh, cũng chẳng nói câu “em yêu anh”. Tôi nhìn môi Tần Hoài không hề động đậy, nhưng trong tai lại vang lên giọng nói của anh: [Sao hôm nay vợ không hôn mình? Bây giờ mình sống được là nhờ nụ hôn buổi sáng của vợ đấy, có phải hôm qua mình quá hung dữ với em ấy không? Cái hệ thống chết tiệt này bắt mình phải làm lốp dự phòng bám đuôi, vợ tốt thế này sớm muộn cũng bị mình dọa chạy mất. Thật muốn đè em ấy xuống ngay cửa ra vào rồi… Bíp bíp bíp…] Sáng sớm tinh mơ, tôi chỉ cảm thấy tai mình vừa bị tra tấn…
456
7 Hàng hạng hai Chương 17
9 Súp Của Mẹ Chương 30
11 Nhật Ký Xác Sống Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm