23.
Bằng chứng thông đồng phản quốc chẳng mấy chốc đã phơi bày trước mặt ta.
Trên triều đình, Thái Tử tỏ ra nắm chắc phần thắng.
Hoàng phụ liếc nhìn, sắc mặt âm trầm đ/áng s/ợ, ném bức thư mật trước mặt ta, hầu như ta đã nghe thấy tiếng giáp sắt của vệ binh đang điều động ngoài điện.
Ta cúi mắt nhìn, đây là phong thư do 'ta' viết gửi cho Mặc Kiều.
Nội dung đại ý là gi*t vua đoạt ngôi, sau đó để Thương Quốc làm chư hầu cho Mặc Quốc.
Để chứng minh thư này đích thực do ta viết, họ còn dâng lên một số chữ viết thường ngày của ta.
Phần lớn là thư hồi âm ta gửi Diễn Minh Quy từ Mặc Quốc.
Cùng với mấy bức thư pháp không rõ thu thập từ đâu.
Ta bật cười.
Hoàng phụ gi/ận run người:
- Ngươi còn dám cười! Trẫm đối đãi không bạc, ngươi lại phụ lòng ta đến thế! Còn gì để biện bạch?!
Ta từ từ ngẩng đầu.
Nhìn kẻ nổi trận lôi đình sau long án, khóe miệng khẽ nhếch:
- Nếu phụ hoàng thực sự đối đãi tử tế, hẳn phải biết đây chẳng phải là bút tích của nhi nhi.
Ta vốn sinh ra đã chẳng ưa viết chữ.
Bình thường đều đọc cho Linh Oản chép lại.
Bao gồm cả thư hồi âm cho Diễn Minh Quy, bài tập khi ở thư đường, thậm chí cả tấu chương khi lâm triều.
- Đáng tiếc, thuộc hạ của nhi nhi nửa tháng trước đã bị thương tay khi luyện võ, ngự y trong cung còn đến khám. Xét mực tàu, thư này viết mấy ngày gần đây, xem ra kẻ mô phỏng tin tức chẳng thông suốt lắm.
Thương Mân sắc mặt u ám, giọng trầm đ/è nén:
- Ngươi nói không phải là không phải sao?
Ta không để ý hắn, ánh mắt dán ch/ặt vào người ngồi trên long vị.
- Chữ viết tay của nhi nhi đều cất trong cung của mẫu hậu, mỗi năm tự tay chép bốn mươi chín lần Địa Tạng Kinh, bảy năm liền chưa từng gián đoạn. Chỉ cần xem qua một lần, đã chẳng đến nỗi hôm nay thành trò cười.
Tan triều, ta đi ngang qua Diễn Minh Quy.
Hắn mặt mày tàn tạ, tự biết kỳ hạn đã đến.
- Diễn Minh Quy, rốt cuộc vì sao vậy? - Ta hỏi.
Hắn thần sắc ngơ ngẩn, hồi lâu mới đắng nghét nói: - Mấy hôm trước ở Trân Bảo Các... có cây quạt của Ngô H/ận Thủy, thần không đủ tiền m/ua, bị Thái Tử đoạt mất. Hắn nói nếu muốn, phải dùng chữ viết của ngài để đổi...
24.
Chuyện lố bịch kết thúc.
Kế đến là dọn dẹp đống hỗn độn.
Mùa thu năm đó, Thái Tử đột ngột lâm trọng bệ/nh, băng hà tại Đông Cung.
Việc xảy ra đột ngột, nhưng không nằm trong kế hoạch của ta.
Theo dự tính, hắn phải ch*t trong một vụ ám sát.
Xét đến thủ bị nghiêm ngặt của Đông Cung, thành bại vẫn còn biến số.
Vậy mà hắn lại ch*t như vậy.
Nguyên nhân là trúng đ/ộc.
Chẳng mấy chốc, Đông Cung tra ra thủ phạm, đẩy tội cho kẻ thế thân.
Mọi chuyện nhanh đến khó tin.
Quý phi phát đi/ên.
Hoàng phụ già đi cả chục tuổi chỉ sau một đêm.
Vốn dĩ hoàng tự đã thưa thớt.
Ngoài ta và Thương Mân, chỉ còn vài hoàng tử công chúa do phi tần thứ phẩm sinh ra, đều không đáng kế thừa.
Ta lấy cớ hầu th/uốc, đuổi hết người hầu, một mình bước vào tẩm điện.
Hoàng phụ mặt mày xám xịt, mắt khô đờ, nhìn ta vô h/ồn.
Ta đưa trước mặt hắn tờ chiếu thoái vị, hắn biết đại thế đã mất.
Trước khi rời đi, ta đeo vào tay hắn một vật.
Khi nhận ra thứ ấy, hắn gi/ật mình ngồi bật dậy, như thấy m/a q/uỷ.
Đó là chiếc vòng tay không rời người mẫu hậu.
Vết m/áu khô quện trên đó chính là báo ứng cho cảnh hắn bàng quan ngày mẫu hậu khó sinh mà ch*t.
Ta thong thả bước khỏi tẩm điện.
Sau này ngày ngày sai người canh giữ, không cho hắn tháo ra hay đ/ập vỡ chiếc vòng.
Còn việc hắn đi/ên hay không, sống hay ch*t, cũng chẳng quan trọng nữa.
25.
Thoắt cái đã mười hai năm ta trị vì.
Ta thấy vận làm hoàng đế của mình khá suôn sẻ, những năm này thiên tai nhân họa ít, mưa thuận gió hòa, bốn phương yên ổn.
Nhưng ta cũng hiểu, làm vua không thể chỉ dựa vào vận may.
Nên ngày đêm cần mẫn, chăm lo việc nước, chẳng dám lơ là.
Duy chỉ có chút tính nhỏ là năm mới đăng cơ, đã lưu đày một số đại thần, tịch biên tài sản quý tộc -
Đa phần đều từng dự yến ở phủ công chúa ngày ta hồi kinh.
Hôm ấy, đang phê tấu chương, Linh Oản vội vã xông vào điện.
Ngẩng lên, thấy nét mặt khác thường của nàng, lòng ta khẽ run.
- Chủ tử, quốc vương Mặc Quốc... băng hà rồi.
Quốc vương Mặc Quốc hiện tại là Mặc Kiều đăng cơ từ sáu năm trước.
Ngọn bút trong tay đứng khựng trên giấy.
Mực loang ướt cả tờ tấu.
Đúng lúc ấy, bỗng nghe tiếng động khẽ trên nóc điện.
Tựa có người giẫm nát màn đêm.
Rồi một giọng lười nhác mà trong trẻo vang lên đầy tiếu ý từ trần nhà:
- Quốc vương Mặc Quốc đã đi, nhưng Mặc Kiều đã đến.
Ta chợt ngẩng lên, gặp lại đôi mắt quen thuộc.
Trong mộng hẳn đã gặp nhiều lần.
Quyến luyến mà th/iêu đ/ốt, tựa vạn vạn tinh hỏa.
-...Ta đợi lâu quá, sắp không kìm nổi nữa rồi.