Phạm lỗi ắt phải đò/n.
Hôm ấy trong thôn xảy ra chuyện động trời. Canh ba đêm khuya, Ôn Lãng thân đầy m/áu me xuất hiện trước cửa. Ta kinh hãi vô cùng. Đến đứa dám trời không sợ đất không kiêng như Kiêu Bảo cũng khiếp đảm không dám hé răng.
- Ôn Lãng, cháu... cháu làm sao thế?
- Sư tẩu, cháu đã gi*t người rồi.
Giọng Ôn Lãng khẽ khàn, ta vội kéo chàng vào sân.
- Bảo, con đi mời tộc trưởng cùng lão trưởng thôn tới đây, nhớ ghé qua nhà ngoại gọi ông bà ngoại. Ai hỏi gì cũng đừng nói nhé.
Kiêu Bảo gật đầu lia lịa, chân đạp đất phành phạch chạy biến.
Ta mới hỏi khẽ:
- Gi*t ai?
- Cha mẹ cháu.
- Vì cớ gì?
- Phụ thân bắt cháu cởi quần, hắn... hắn...
Thì ra có loài người quả thực là cầm thú.
Tộc trưởng, trưởng thôn cùng phụ mẫu tới nhanh chóng. Nghe tin Ôn Lãng hạ thủ, các cụ nhíu ch/ặt mày sang nhà bên. Đao pháp chuẩn x/á/c, song thân hắn đã tắt thở từ lâu.
- Các vị tính xử lý thế nào?
Ấy là câu hỏi then chốt. Báo quan hay dàn xếp chốn thảo dân?
Tam Lang về tới, nghe rõ ngọn ngành liền nhìn về góc tường nơi Ôn Lãng đang co ro.
- Nhân mạng hệ trọng, tất phải báo quan. Nhưng không thể để Ôn Lãng đền mạng.
Không trình báo, việc này khó giấu trời. Đến lúc ấy cả thôn đều lâm nguy.
Tam Lang gọi Ôn Lãng tới gần, thì thầm căn dặn. Người chẳng phải hắn gi*t, mà do phụ thân đ/á/nh đ/ập, mẫu thân ra tay c/ứu tử, lỡ tay đ/âm trúng cha. Người cha tức gi/ận, định lôi vợ cùng ch*t.
- Sư huynh, đệ có thể chịu đựng được.
Trên người Ôn Lãng vốn đầy thương tích, Tam Lang lại dùng roj quất thêm nhiều vết. M/áu me đầm đìa, thương tàn chồng chất.
Nha môn phái người tới. Dân làng đều làm chứng Ôn Lãng thường xuyên bị ng/ược đ/ãi . Giờ đây thân thể nhuốm m/áu, chỉ còn thoi thóp. Lại thêm nhà họ Từ có ông cử nhân, quan trên cũng nể mặt. Án này tra thế nào, xử ra sao?
Ôn Lãng từ kẻ sát nhân biến thành nạn nhân. Đứa trẻ tội nghiệp, một đêm mồ côi cả cha lẫn mẹ.
Quan phủ kết án vợ chồng tương tàn, cho nhập thổ an táng. Chứng cứ vật chất đều bị hủy hết. Trưởng thôn cùng tộc trưởng từng giúp che giấu, nay đều khóa ch/ặt miệng đồng.
- Xuân Nhi, ta phải dời về huyện thành.
Không thể đi xa sinh nghi, cũng chẳng vội vã thiên cư. Phải tính toán từng bước. Ví như Tiểu Thừa đến tuổi khai tâm, ấy chính là lý do chính đáng.
Dân làng an ủi Ôn Lãng:
- Cháu còn có sư huynh, hắn không bỏ mặc cháu đâu. Cố lên nhé Ôn Lãng.
Ôn Lãng gật đầu. Từ ngày ở nhà ta, chàng dần có sinh khí, đôi mắt lấp lánh tia sáng.
Về sau gia đình dời lên huyện thành. Ôn Lãng theo người học võ, thành tài thì xin đi tòng quân.
- Cứ đi đi.
Ta cùng Tam Lang ủng hộ quyết định ấy. Dựa vào quân công lập thân, còn hơn cả đời nương tựa người khác.
Tứ Lang đậu Cống sinh, ra làm quan. Tuy chỉ cửu phẩm huyện lệnh, nhưng với gia tộc họ Từ đã là vinh hiển đổi đời.
Tiểu Thừa mười lăm tuổi đậu tú tài. Nếu không có ta cùng phụ thân kìm lại, hắn còn muốn thi tiếp.
- Cha mẹ ơi, con muốn đỗ Trạng nguyên!
- Trạng nguyên ba năm mới một người, dễ đâu như gạo chợ. Nhưng chí khí của nhi tử đáng khen lắm.
Năm Tiểu Thừa hai mươi hai tuổi quả nhiên đỗ Trạng nguyên, Ôn Lãng cũng thành mãnh tướng oai phong. Hẳn chàng dùng hết quân công đổi lấy đan thư thiết khoản, tựa như kim bài miễn tử.
- Sư huynh, từ nay ngài có thể yên giấc. Mọi chuyện đệ đã tâu lên Thánh thượng, một mình đệ gánh vác.
Kỳ thực không cần đến thế. Trưởng thôn cùng tộc trưởng đều quy tiên, ta với Tam Lang cùng hưởng phúc cùng chịu họa. Dù có ch*t cũng không tiết lộ.
Mấy chục năm dâu bể, nghe Kiêu Bảo cùng Thừa nhi đọc luật pháp nhiều lần, Tam Lang từng hối h/ận về quyết định năm xưa. Nhưng nếu chọn lại, có lẽ vẫn không khác.
Hoặc giả vẫn y nguyên. Loài thú đội lốt người vốn đáng ch*t.
Thời gian thoắt cái trôi, lũ trẻ khôn lớn thành gia. Ông bà nội đã khuất, phụ mẫu tuổi cao sức yếu. Chúng tôi quyết định hồi hương.
Nơi thôn dã còn cha mẹ chồng, hai người anh. Những tranh giành thuở thiếu thời giờ chẳng đáng bận tâm. Công công bà bà già yếu, nhờ con cháu hiển đạt mà Nhị Lang cùng Nhị tẩu không dám bất hiếu. Con cái nhị phòng đều vô dụng, mẹ lười hủ hóa cả đàn.
Con gái đại phòng gả vào nhà danh giá. Độc miêu duy nhất cũng chống vững cửa nhà. Cháu chắt đại phòng nhị phòng lại có mầm giống tốt.
Tam Lang bỏ tiền xây tư thục trong thôn, mời thầy đồ về khai tâm... Đường đời sau này, để chúng tự bước.
Lũ khuyển trong nhà đâu còn Đại Phúc, Đại Hoàng nữa. Giờ là chắt chít của chúng rồi.
Ta cùng Tam Lang cũng già.
- Già đâu già, ta còn khỏe chán!
Tam Lang quả thực không chịu già.
- Ừ, phải rồi. Phụ mẫu còn tại thế, ta vẫn trẻ trung, đừng nhắc đến già.
Ta tựa vào vai chàng. Hương trái cây theo gió phảng phất. Ta khẽ gọi:
- Tam Lang.
- Dạ.
- Hôm nào ta vào rừng hái măng khô, gửi cho lũ trẻ.
- Gửi cả cho Ôn Lãng nhé.
- Tứ Lang cũng gửi ít.
- Nàng nghĩ kỹ xem còn ai nữa...
- Phải nghĩ cho kỹ, kẻo sót người nào!
(Toàn văn hồi kết)