“Thời chúng tôi, nhận con khác b/án con. Vì lấy một từ Cao, nên chúng bình đẳng. Việc chia phần anh, phần tôi. liên chiều chuộng?”

Bố ơi, còn rác nữa mà!”

Mẹ nhìn: “Túi rác phải à?”

Bố ho giả.

Mẹ tiếp: “Ngoài chia việc nhà, trọng nhất nhượng bộ nội. Bà dám lúc mang th/ai mà ép đưa lễ, dám khách.”

“Tôi giờ việc. Bà phải nuốt gi/ận.”

Nhắc nội, bố ngượng ngùng. Mẹ phớt lờ: bố đòi lễ, con chứ phải dâu Cao. Cao khách, lại bắt khách việc?”

Lời khiến hoa cả đầu, mơ hồ nhận ra điều đó.

Từ khôn lớn, hiếm về quê bố. Nếu về chỉ ngồi ăn hạt dưa, lũ trẻ, cơm rửa bát, ăn xong đi. Bởi thế bố và đòi - vì cho cơ hội.

Đến mất, qu/an h/ệ người lạnh nhạt. Dân thào chê bố nhu nhược, bất hiếu, trước phải nhờ việc cho con cái họ. biết dù bố ki/ếm nhiều tiền, người định.

Tôi thắc “Mẹ ơi, con nhận phải trâu ngựa sao?”

Mẹ tay vào trán tôi: “Đồ ngốc! biết cách nắm thế thượng phong à?”

Tôi đầu. Thật sự biết.

Mẹ thở dài: nay khác rồi. nghĩa chồng. Họ đưa lễ, đáp lại môn, n/ợ ai. thích dùng để áp con dâu.”

“Không nhận chính cách kh/ống ch/ế họ.”

Tôi ngơ ngác. Mẹ giải: “Biết cách cãi nhau không? Nhà đưa Cứ viện cớ đó mà chặn họng. Sau dám bắt con điều muốn, đem chuyện ra, đúng một phát dính ngay.”

Tôi: “...”

“Mẹ là... con áp dụng kiểu... nhân bình đẳng này?”

Mẹ bố: “Tùy xem con Sướng xứng không.”

Bố nịnh đó sao sánh anh.”

Sau cân nhắc, định thử mô hình nhân bình đẳng bố mẹ.

Mẹ vỗ ng/ực đ/á/nh bôm: “Con đường đời còn dài, cứ dũng cảm thử nghiệm. Sai bố đỡ cho.”

Bố múa tay: ra gì, bố đ/á/nh cho nó bời.”

Mắt rưng rưng. Sự ủng bố tiếp sức mạnh. Hơn yêu Sướng bốn năm, ấy dịu dàng chu đáo, dù vài khuyết điểm tổng tốt, nỡ buông.

03

Tôi bày kiến Hoặc triệu lễ, hoặc điều kiện. Dù đã nhượng bộ, lòng mơ hồ. Tại sao đòi hỏi bình đẳng lại phải từ chối lễ?

Anh mừng: “Na Na! Bố nói vậy? cần lễ?”

Anh phớt lờ phương án triệu, chọn ngay lễ. Lúc đó, tả nổi cảm xúc.

“Ừ.”

Hứa Sướng hớn nói ngừng qua thoại: “Tuyệt quá Na Na! Em quả khác biệt. Nói thật, bố vất cả đời, lập nghiệp cưới đã hết nỡ khổ thêm.”

“Chúng đây nhân trần trụi nhỉ? mạng con yêu lòng sẽ đồng cưới không.”

Tôi im lặng giây lát: “Anh kỹ không? điều kiện. môn. Chúng nhân bình đẳng, phải quy ước.”

Giọng Sướng nhẹ nhõm: “Được hết, cô công chúa, miễn đừng để bố khổ được.”

Lúc này, tỉnh táo, đã nhận ra cần chấm dứt. Tôi nói rõ: triệu sẽ mang về, truyền thống còn xe 400 triệu. Thế mà chọn cách để bố đỡ vất vả, chị dâu đỡ so bì, kệ cảm xúc tôi.

200 triệu cùng đôi để người chịu chút thiệt thòi. lẽ lòng anh, con một, cưới về tài sản vợ sẽ thuộc về anh. hay trọng.

Không giảm chi phí cưới, hiếu thuận tránh mâu thuẫn chị dâu, toàn tình Chẳng tốn vợ, sau còn thừa tài sản đủ đường.

Tiếc lúc ấy, nghĩ xa vậy.

Tôi cùng Sướng lập quy ước:

1. Tài chính riêng

2. Việc chia đôi

3. tết luân phiên bên

4. thúc sinh con

Đổi lại, nhận lễ.

Hôm bên gặp mặt, bố Sướng khách sạn nụ cười tươi, hết lời khen ngợi. Cả gia bắt đầu thương lượng lời cánh.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm