“Ngày mai, sẽ nhờ sát nhà.”
Thật tốt quá! Cuối đuổi đi nữa.
Phó lầu, sửa tôi.
Tôi lon ton theo sau.
“Bố như nào vậy?”
Phó cười lạnh một tiếng, “Bội tình, tham tiền háo sắc, giả dối vịt.”
Ba ngữ, tôi chỉ hiểu từ cuối.
“Bố rất háo sắc sao?”
“… Trẻ đừng nhiều.”
Tôi bước, buồn man mác.
Từ nhỏ tôi đã biết, phụ.
Vì phụ nên thích mẹ.
Mẹ nói giới bà, bà tên Yểu, mắc t/hư n/ão.
Trước ch*t hệ thống tìm đến, bà xuyên vào sách làm phụ chỉ cần nam sẽ thân thể khỏe mạnh.
Mẹ ý.
Bà trở Ninh.
Chân kim gia tộc họ Hứa, hôn thê thức Trì.
Hứa Yên em gái bà, cưng chiều chuyện này.
Đứa gái nuông chiều từ nhỏ, phải m/áu mủ ruột nỡ nhà nghèo khổ đời?
Mẹ họ khóc suốt đêm, thuyết phục ông giữ Yên lại.
Mẹ hiểu mình đã làm sai.
Nhưng hễ Yên vui, thủ phạm.
Tất mọi đều dành những ánh trách móc, kh/inh miệt.
Dù huyết nhưng g/ầy guộc, thô kệch, khí chất kim.
Bố vị chính.
Cố gh/ét mẹ.
Sau nhận lại gia tộc, dường như chỉ ông đón về.
Mẹ giới đứa trẻ mồ côi, khao khát tình thân cùng.
Dù cha nuôi trước kia hay họ hiện tại, bà đều trân hết mực.
Nhưng sức đẩy cốt truyện dường như thể kháng cự.
Mẹ bất lực, nếu Trì, bà sẽ ch*t.
Về sau, tập đoàn thị lâm nguy khủng hoảng tài chính.
Cố lúc này tay Yên.
Hứa Yên khóc như mưa, dưới sự chở nam phụ đa tình ra nước ngoài chữa tâm.
Khi Minh Tịnh Kỹ Thuật do sáng lập đang như diều gặp gió, vòng vốn B sắp kết b/án rẻ mạt.
Mẹ dùng số tiền này tài sản ông để lại để đổi lấy vị trí phu nhân Trì.
Cố miễn cưỡng bà nhưng vẫn chỉ Yên.
Hắn đêm đêm ăn trác táng, đắm chìm giữa những phụ giống Yên.
Nhưng giống nhất vẫn mẹ.
Cố thường hôn với vẻ ý, miệng tên Yên.
Thậm khai đàn bà nhà, ân ái trên giường họ.
Dường như chỉ thấy đ/au h/ận ý hắn mới lối thoát.
Dù này tôi, hắn mặc kệ.
Phản ứng là:
Dưa thối thích lấy.
Dù hiểu nhưng tôi rất ngưỡng m/ộ thái độ mẹ.
Sinh nhật sáu tuổi tôi, hệ thống tuyên hết thời gian, nam vẫn yêu mẹ, nhiệm vụ bại.
Hình ph/ạt xóa sổ.
Đồng thời kết quả khám ở viện thấy t/hư giai đoạn cuối.
Hệ thống ba ngày.
Tôi vẫn nhớ ánh lúc ấy: hoang mang, vọng, đ/au đớn.
Và nỗi bi sự lưu luyến hạn nhìn tôi.
Bà chọn van Trì, mà định tìm bố.
Mẹ hẹn nhiều nhưng đều từ chối.
Tin nhắn gửi đi như đ/á chìm cả.
Ngày cuối cùng.
Bà đợi dưới tòa nhà ty hắn rất lâu, ánh sáng tắt dần, sắp tận.
Hắn vẫn xuất hiện.
3
“Mẹ phải như thế.” nắm ch/ặt tay, nhìn vào mặt Ngôn, “Mẹ rất yêu bố, chưa từng bao giờ.”
Phó ngẩn người, nụ cười trên môi đầy mỉa mai, “Mẹ dạy nói vậy sao?”
Tôi lắc đầu, “Không phải…”
“Hứa nào, hiểu hơn ta.” Vẻ mặt hắn lạnh như băng, “Ngoài Trì, nàng chưa từng yêu ai.”
Mặt tôi bừng vì ấm ức.
Tôi thể tiết lộ với chỉ để sống sót.
Vậy phải làm để tin yêu ông?
Mang tâm trạng nặng trĩu, tôi chui vào chăn.
Phó vén chăn tôi, ở bên, cần gõ cửa nhé?”
“Vâng ạ.”
Băng trên cổ tay hắn thấm m/áu, vết dường như chưa lành.
Bố sao?
Tôi lo lắng nghĩ.
Mười phút sau, tôi đứng trước cửa chính.
“Cốc cốc cốc.”
Phó mở cửa, hoe, gằn giọng, “Sao thế?”
“Bố chung với không?”
“Không được.”
Tôi chắp tay làm bộ đáng thương, biết mà, từ nhỏ đã mẹ…”
“… Vào đi.”
Hắn trải đệm dưới đất, để tôi một mình trên giường.
Đề tôi ngã, còn bật đèn ngủ.
“Bố với ạ?”
“Con gái lớn phải giữ khoảng cách với cha.”
Tôi vui mừng ngồi bật nhận rồi ạ?”
Phó nhắm mắt, nhìn tôi, càng được.”
Tôi vọng nằm xuống, nhưng liếc thấy khung ảnh úp ngược trên đầu giường.
Đó ảnh mẹ.
“Bố nhớ lắm phải không?”
Phó khựng lại, cứng nhắc:
“… Không có.”
Thật sao?
Vậy tại mất, đ/á/nh mất ý sống?
4
Hôm sau, sáng, định tôi sát.
Tôi ôm ch/ặt chân hắn gào khóc, đi, thể bố…”
Cô gái xinh đẹp nhà đối diện vừa bước ra.
Chứng kiến này, cô vội tới ôm lấy tôi, “Sao bé yêu?”
Tôi nức nở, “Bố… đuổi con… đi sát…”