Mấy người dân trong đoàn xông lên định ra tay.
Ông hai co ro như chim cút, núp sau lưng bà nội.
- Mẹ ơi! Mẹ c/ứu con!
Cánh tay g/ầy guộc của bà nội chặn lại, như gà mẹ che chở cho đàn con.
- Khoan đã. Chuyện của Ngũ Tiên thì phải nhờ Ngũ Tiên giải quyết. Gia tộc họ Từ truyền đời bao năm, nào phải không có đường liên lạc với Ngũ Tiên.
- Nhưng muốn thỉnh Tiên gia ra mặt, lễ vật không thể thiếu.
Nghe thấy còn đường sống, mọi người vội vàng lục túi lấy đồ quý giá ra.
Ông hai không những nộp hết tiền b/án canh, mà còn lôi ra mấy thỏi vàng lá dự trữ.
Bà nội liếc ông một cái.
- Giờ mới biết sợ, sớm thì làm gì rồi?
11
Bà nội mặc lễ phục tế tự, đầu đội mũ xươ/ng thú kỳ dị, đi vòng quanh pháp đàn chất đầy hương đèn lễ vật.
- Hoàng Tiên tại thượng, đệ tử thành tâm
Cầu tất ứng, hộ bình an
Hương làm dẫn, lễ làm bằng
Hiển linh chỉ điểm, vạn sự hanh thông!
Bà nội khẽ gõ trống Ngũ Tiên, theo nhịp trống, luồng gió âm lãnh thổi qua, lông tôi dựng đứng cả lên.
- Đứa cháu gái họ Từ, gọi bản đại tiên có việc gì?
Bà nội đã năm mươi ba tuổi, trong miệng vị lai giả vẫn chỉ là đứa trẻ non nớt.
Bà nội nghe xong, nhíu mày.
Hoàng Tiên vốn là chồn hương thành tinh, thường chán tích đức, hay đứng bên đường xin phong, chuyển kiếp nạn thành tiên sang phàm nhân.
Mà Hoàng Thất lại là kẻ xuất chúng nhất.
Nếu không phải lần này ông hai gây họa quá lớn, bà đã không tìm đến phái Hoàng Tiên giải quyết.
Không ngờ lại gọi nhầm phải hung tinh này.
Bà nội không kịp hối h/ận, đã cầu Tiên thì không thể kén chọn.
Phịch một tiếng quỳ sụp xuống, dân làng bên cạnh cũng vội quỳ theo, đen kịt một góc.
- Nghênh nghênh Hoàng Thất đại tiên, tín nữ hôm nay gặp nạn, mong đại tiên ra tay tương trợ. Không chỉ lễ vật nơi đây dâng đại tiên hưởng dụng, cả làng từ nay về sau sẽ phụng thờ bài vị ngài, hương hỏa không dứt, con cháu nối dõi!
Đối mặt với loại tham lam vô độ như Hoàng Thất, chắc chắn sẽ vắt kiệt từng giọt dầu mỡ, thà đẩy hết bài lên một lượt còn hơn từng chút mặc cả.
Việc này liên quan đến phái Hôi Tiên, bà nội không tiện nói rõ, đưa tấm pháp thiếp nền đỏ chữ vàng.
Bình thường, phái Hoàng Tiên tiếng x/ấu lan xa, mọi người tránh không kịp, lúc này bỗng dâng lên bàn vàng bạc châu báu cùng hương hỏa cả làng, Hoàng Thất mừng rỡ, hít một hơi dài ngụm hương khói.
- Dễ nói dễ nói, thấy các ngươi thành tâm như vậy, dẫu mấy hôm trước Hôi gia tiểu thất mất tích là do các ngươi làm, ta cũng... ta cũng...
Nhìn tấm pháp thiếp, giọng Hoàng Thất dần nhỏ đi, tỏ ra rất không tự tin.
- Thật là các ngươi gi*t?
Mọi người im lặng không nói, chỉ biết cúi đầu lạy.
Giọng Hoàng Thất gi/ận dữ.
- Hóa ra mấy tên bẩn thỉu x/ấu xa hôm nay không tranh không giành, để mỗi mình bản tiên hưởng lễ vật nhiều thế này.
Giọng Hoàng Thất im bặt hồi lâu, khi mọi người tưởng nó đã sợ bỏ chạy thì âm thanh lại vang lên.
- Việc đã đến nước này, đã nhận hương hỏa, bản tiên không thể bỏ mặc.
Một túm lông vàng thoảng mùi hôi từ trên không rơi xuống, bà nội nhanh tay đỡ lấy.
- Ngũ Tiên đồng khí liên chi, do bản tiên đứng ra, đã thương lượng cho các ngươi một cơ hội chuộc tội. Chọn đại diện mang vật tín của bản tiên, đêm mai giờ Tý, sâu trong núi phía Đông, Hôi gia tự sẽ thanh toán với ngươi.
Một dân làng bất bình, tốn nhiều tiền thế mà chỉ đổi được cơ hội chuộc tội.
Đang lẩm bẩm, anh ta cảm thấy mu bàn tay ngứa rát, gãi một cái, cả mảng da thịt l/ột ra!
Tiếp đến là lưng, mặt, mọc lên từng mảng lông vàng đen lốm đốm.
Anh ta kêu thét, đi/ên cuồ/ng lăn lộn dưới đất như con đỉa bị rắc muối.
Bà nội lạnh lùng nhìn, mặt không chút cảm xúc.
Chẳng mấy chốc, anh ta nằm im, tắt thở.
12
- Các ngươi đã tự nguyện dâng hương hỏa, tức là tín đồ của bản tiên, tín đồ bất kính với thần minh, tội đáng ch*t!
Bà nội liên tục gật đầu, dân làng không dám gi/ận không dám nói, vội vàng lục soát mấy chục con gà sống từ các nhà để Hoàng Thất no bụng.
Cách pháp đàn một dặm, một con chồn giống người đang nói với chồn con.
- Bọn dân đần này, sợ uy mà không nhớ đức, sợ uy mà không nhớ đức, thà vung rìu lên còn hơn làm hết việc tốt.
- Các tiên gia khác làm hết việc tốt cũng chẳng thu được mấy nén hương. Đâu như ta, treo lưỡi đ/ao lên cổ chúng, chúng mới biết sáng tối cúng bái, tế lễ không ngừng.
Chồn con gật đầu hỏi:
- Thất thúc thật sẽ đi thuyết khách với Hôi gia đại nương? Mất con đ/au đớn, muốn hòa giải chuyện này, chẳng phải thất thúc phải hao tổn lớn?
Hoàng Thất cười khẽ.
- Ta truyền tin cho Hôi gia đại nương là thật, chỉ có điều không phải để hòa giải, mà là bảo bà ta rằng ta tặng Hôi gia một đại lễ, ngày mai thủ phạm sẽ vào rừng tự thú.
Nếu Hôi gia gi*t được kẻ cầm đầu, bỏ qua những kẻ còn lại, thì ta hưởng trọn hương hỏa cả làng.
Nếu Hôi gia nhất quyết gây họa diệt làng, thì có liên quan gì đến Hoàng Thất ta.
Lễ vật lần này cũng đủ ta vui chơi thoải mái một thời gian rồi.
Hoàng Thất cuốn lấy lễ vật trong cơn gió lốc, mọi người bắt đầu tranh cãi ai sẽ đi chuộc tội, ánh mắt đều đổ dồn về ông hai.
N/ợ có chủ, đền có người, không phải hắn thì còn ai.
Đúng lúc đó, một lực lớn đẩy tôi ra phía trước.
Ông hai lạnh lùng nói:
- Nó đi.
Trưởng thôn nói:
- Đây là cháu ruột của anh mà.
Ông hai quắc mắt:
- Anh cũng nói rồi, cháu gái thôi mà, c/ứu được mạng cả làng là phúc của nó rồi.
Ánh mắt bơ vơ của tôi nhìn về phía bà nội.
Bà nội thở dài, lần này bà không chọn bảo vệ tôi.
- Tất cả đều nhiễm oán khí của Tiên gia, đừng nói vào núi, ra khỏi làng đã bị yêu quái khắp nơi gi*t ch*t.
- Chỉ có đứa nhỏ này, không ăn thịt Tiên gia, cũng không ra tay với Tiên gia, oán khí nhẹ nhất.