Dung Nghiễn nhịn bật cười.
Anh từ nào trở nên điềm và kiên nhẫn thế?
Hồi ở Pháp, từng một đóa nghèo khó kiêu hãnh.
Dù đã dành chút tư đêm đầu tiên đã chinh phục nàng.
Thế mà Vi, bị bùa mê, nhất phải để nàng tự nguyện.
Có lẽ do năm xưa bỏ rơi nàng,
trong lòng vẫn chút náy.
Dung Nghiễn đầu đứng dậy.
Anh trở ngắm Vi đang say,
thi thoảng thổn thức trong mơ.
Nhìn gương nhỏ xinh đẫm của nàng,
trái chợt mềm lại.
Anh cúi xuống hôn lau đi giọt mi rồi nhắn tin:
'Sẽ ở thêm một tháng.'
'Tìm cớ đối phó ông cụ.'
'Tháng này làm phiền.'
Gửi xong tắt máy, ôm nàng lòng thêm lần nữa mới mãn thiếp đi.
18
Sau vài đắm, thuyết phục Dung Nghiễn trở trường.
Anh dọn căn hộ cạnh trường,
như muốn sáu năm cách.
Ngày đầu đi học, đích đưa tiễn để Man biết che chở.
Lê Man gi/ận dám hống hách trước anh,
thậm chí dám liếc mắt đe dọa.
'Nếu nó dám b/ắt n/ạt, phải ngay.'
'Đừng chịu đựng một mình, nhớ chưa?'
Anh dặn dò kỹ rồi đi.
Khi lớp, mắt mọi đã khác.
Lê Man đ/ập ầm ĩ dám ch/ửi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Những bị đày ải tận
nay đã có Dung Nghiễn xua tan tối.
Giữa giờ, nhắn anh:
'Muốn ăn gì? Em m/ua đồ về nấu nhé?'
Anh đáp 'Có giúp việc rồi. chỉ muốn ăn em.'
Tôi tắt điện thoại, đỏ bừng.
Ngẩng lên chạm mắt Man đầy mai:
'Mau vét đi Vi.'
'Giống nhà nghèo các cả đời chỉ có một cơ này thôi.'
Nàng ngoảnh đi với nụ cười kỳ quặc,
dường đang giếm điều gì.
19
Về nhà, Dung Nghiễn đang chơi game sofa.
Nhìn thấy mình yêu ngay mở cửa
khiến hạnh nghẹn thở.
Anh ngạc nhiên: đứng đó khóc?'
'Tưởng Man b/ắt n/ạt em.'
Tôi lao ôm ch/ặt anh,
ký ức những đêm mộng mị biến ùa về.
'Anh có bỏ em không?'
'Đừng nghĩ ngợi. đã hứa rồi cơ mà.'
Tôi siết ch/ặt vòng tay,
cố mình cơ thể anh.
Dung Nghiễn rên khẽ: đang kỳ kinh, chọc anh.'
Tôi nhón chân hôn lên tai anh:
'Em vẫn có thể làm mãn...'
'Lần này em cũng tự nguyện.'
Trong hoàng hôn xuyên trắng,
mái tóc đưa nhịp điệu cuồ/ng nhiệt.
Khi mọi thứ lắng xuống,
anh ân cần vuốt môi đỏ:
'Anh có làm em đ/au không?'
Tôi đầu áp ng/ực anh,
nghe nhịp lo/ạn nhịp mà lòng đ/au thắt hiểu vì sao.
20
Dung Nghiễn phát hiện vết s/ẹo trán tôi...