6.
Những dòng bình luận im ắng bỗng chốc sôi động hẳn lên.
【Hiện tại cũng tiền mà, sao còn đi tiền làm gì?】
【Chẳng lẽ bản tính con người á/c, dù thoát khỏi tình tiết nguyên thì vẫn sẽ thành kẻ x/ấu sao?】
【Tôi tưởng bé sẽ đổi, ngờ trước bánh tiệm tạp hóa, giờ lại tiền lớp...】
Vừa điện thoại, tức chạy phòng viên.
Chẳng buồn ý đến đám bình luận.
Đến nơi, ba viên đang vây quanh Uyển.
Lớp trưởng phụ trách lớp đang chỉ tay tội:
"Từ mẫu đồ chơi lớp rồi, tay ăn tr/ộm."
"Trước còn lén nhặt đồ ăn vặt vứt đi."
"Nhà rớt mồng mẹ ch*t cha bỏ đi, thu tiền lớp ngay."
Kiều mắt, cắn ch/ặt môi nửa lời.
Thấy xuất hiện, bé nghẹn ngào thốt lên:
"Chị ơi, tr/ộm."
【Xót quá đi, mấy viên ch/ửi xối xả chủ tiệm mắt giàn giụa.】
Ánh mắt quyết dán ch/ặt tôi.
Như thể sợi dây cuối cùng quyết định tử em.
Tôi nắm ch/ặt tay nghiêm túc nói:
"Chị tin em."
Câu như khơi mào, mắt tức tuôn rơi.
Chưa kịp an ủi viên chủ lên tiếng:
"Là chị à? việc thế này, tìm cặp một sợi dây nguyên chất trị giá 3.000 tệ, khớp với tiền lớp bị mất."
"Chúng chỉ x/á/c với chị xem đây phải đồ nhà không."
Lời viên vẻ khách quan, nhưng thực ngầm khẳng định ăn tr/ộm.
Tôi trả lời thẳng, quay sang hỏi lớp trưởng:
"Em cắp, chứng không? Không căn khống người khác đâu."
"Còn nữa, các đồ ở đâu ra? Có phải chỉ riêng đồ ấy, hết lớp?"
Mấy câu hỏi dồn dập khiến lớp trưởng cứng họng.
Cô bé lầm bầm: x/á/c xơ, phải thì còn ai."
Tôi tức nghẹn.
【Nghe quá, chẳng phải hoàn toàn chứng sao? Lớp trưởng và viên vội Uyển?】
Kiều lúc lấy lại bình tĩnh.
Em nói: "Em tiền dụm, dây quà định tặng chị."
Chưa kịp mở viên phản bác:
"Làm sao thể nhiều tiền thế? Nói còn tệ hơn cắp!"
【Ôi trời, dạy viên phán án kiểu thế?】
【Thảo nào họ bảo dối, hóa ra theo ý họ thành trá.】
Bình luận đang phẫn nộ cho em.
Tôi giọng yêu cầu báo cảnh sát.
Giáo viên tìm cách ngăn cản: "Chuyện nhỏ thôi mà, đừng làm to."
Nhưng quyết:
"Tôi các oan cho gái mình. Đúng sai hỏi cảnh sát sẽ rõ."
Cảnh sát đến nhanh chóng.
Sau xem xét camera, rõ ràng cho từng đến gần lớp trưởng.
Đám học tức cặp phát mất tiền.
Tôi gi/ận sôi người: "Rõ ràng đang n/ạt! ai, chỉ mỗi Uyển?"
Dù tìm ra tiền quỹ, nhưng chứng đủ minh oan cho em.
Lớp trưởng mặt tía tai.
Tôi yêu cầu viên xin lỗi khai, buộc những người đồ phải lại đồ đạc cho em.
7.
Sau sự việc, nhà ngơi.
Cô bé lặng lẽ theo sau, mãi đến dọn bát hoành thánh lên tiếng:
"Hôm nay làm chị x/ấu hổ phải không?"
Giọng nghẹn lại: "Ở trường thích thật vô dụng."
【Câu đ/au lòng quá, lỗi thuộc mà!】