Vốn trong lòng tôi đã chứa đầy uất ức, nghe câu nói thiên vị vô căn cứ của con trai, tôi tức đến mức thái dương đ/ập mạnh.
"Hóa đơn là lúc quét nhà con nhặt được dưới đất, mẹ chỉ nhắc các con để trên tủ đầu giường rồi."
Nói xong tôi đặt mạnh bát đũa xuống, quay lưng về phòng. Con trai nhận ra lỗi sai, cũng hiểu tôi thực sự nổi gi/ận.
Vừa bước vào phòng, nó đã lẽo đẽo theo sau. Vòng tay qua vai tôi cười nịnh: "Mẹ ơi, con xin lỗi, là con sai rồi."
"Nguyệt Nguyệt cũng biết hiểu lầm mẹ rồi, mẹ đừng chấp nhất bọn trẻ, tha thứ cho tụi con nhé."
Tôi ngoảnh mặt làm ngơ. Nó vội nói: "Mẹ chưa ăn xong cơm, con mang vào cho mẹ nhé?"
"Khỏi, tức no rồi." Tôi đuổi nó ra ngoài. Nó vẫn nấn ná nịnh nọt cả buổi, cuối cùng tôi miễn cưỡng nở nụ cười gượng, nó mới yên tâm đi.
Ngoài cửa vọng vào tiếng cãi vọ của hai vợ chồng:
"Mẹ anh ý gì thế? Mới nói một câu đã lồng lộn, chắc bà ấy mượn cớ không muốn rửa bát đấy!"
"Bà nội ơi, em nói nhỏ thôi! Mẹ anh không phải người đó, đều do em không nghe rõ đã vội trách mẹ!"
"Thế là lỗi của em à? Được, hai mẹ con đoàn kết, mình thành người ngoài nhé! Em sẽ dẫn Tiểu Lượng đi, mai đi ph/á th/ai! Nhường chỗ cho hai mẹ con!"
"Lỗi của anh! Em đừng nóng, vợ yêu đang mang th/ai mà..."
"Được, thế anh rửa bát đi! Em đi làm mệt cả ngày, đâu như người nhàn rỗi ở nhà hưởng thụ!"
Con dâu đã có th/ai rồi sao? Trong phòng, tôi thở dài.
Trước đây khi Giang Nguyệt chưa có bầu, con trai đã chiều vợ hết mực. Giờ lại càng nâng như trứng hứng như hoa. Nghĩ đến cảnh chung sống dưới một mái nhà, tôi cố nén gi/ận để mọi chuyện qua đi.
Nhưng ngày hôm sau, mâu thuẫn thực sự bùng n/ổ.
4
Hôm trước con trai đã dặn không về ăn tối. Tôi làm một tô cá dưa chua cho mình - món tôi thèm mấy ngày nay. Thường ngày vì cháu trai, tôi chỉ dám m/ua cá không xươ/ng, hương vị kém hẳn. Hôm nay dùng cá lóc mới ngon.
Đang chuẩn bị ăn thì cả nhà nó bước vào. Con trai mệt mỏi: "Mẹ nấu thêm mấy món đi, cả nhà đói lả rồi". Cháu nội gào lên: "Bà ơi cháu đói quá!".
Tưởng đám cưới có biến, tôi vội vào bếp. Tủ lạnh chỉ còn làm được trứng xào cà chua, khoai tây xào ớt xanh và canh cúc ngọt.
Dọn lên bàn, cháu nhăn mặt: "Toàn đồ chay! Cháu muốn ăn thịt!". Con dâu lạnh lùng: "Dưới phố có quầy đồ ng/uội, m/ua lên là xong". Cháu hét: "Bà m/ua vịt quay cho cháu!".
Xếp hàng hơn nửa tiếng m/ua về, họ đã ăn gần xong. Trứng chỉ còn cà chua, khoai tây thừa ít ỏi. Cháu ném đũa: "Sao bà chậm thế? Ở nhà cháu không phải để hưởng thụ đâu!".
"Mẹ cháu bảo bà đến làm osin! Thà ăn ngoài còn hơn!" Con dâu im lặng, con trai gượng cười: "Cháu nó vô tư, mẹ đừng bận tâm".
Tôi chợt hỏi: "Các con không đi ăn cỗ à?". Cháu nó tranh túi đồ, cắn đùi vịt: "Hôm nay đến nhà ngoại tặng quà ngày của mẹ! Bà m/ua sai phần, đùi b/éo ngấy quá! Bà vừa chậm vừa đi/ếc à?".
Tôi nhìn con trai chờ lời giải thích. Nó đỏ mặt ấp úng: "Cá...cá mẹ nấu ngon lắm!" rồi hối thúc con dâu phụ họa. Giang Nguyệt nhếch môi: "Dưa chua dở ẹc, lần sau m/ua sẵn đi".
Tôi lặng người. Món cá này tôi dậy từ 6h sáng chọn cá tươi, c/ắt lát đến đ/ứt tay. Dưa chua tự tay muối...