07
“Lạc Lạc à, biết đ/ời rất đ/au lòng.”
“Nhưng ty của dạo này gặp xem thể…”
Người nói chính - Hưng Đức.
Người đàn đã dành trọn tình thương Ngữ và mẹ cô ta.
Giờ phút này giả vẻ nghiệp trước mặt tôi.
Tôi lạnh lùng nhìn diễn xuất hết mình.
“Hồi đó cố ý bỏ rơi mẹ con, biết đấy, đàn mà.”
“Ngay cả thể hai thuyền, nhìn mặt rể, sẽ chứ?”
Chẳng trách nói được những lời này.
Hình ảnh “n/ão tình” của đã sâu lòng người.
Ông sẽ như đã từng Nhàn.
“Nói chưa? Hưng Đức!”
Sự mãn trong sắp trào ra.
Ông tôi.
“Con vừa mất, đã trạng quản tài lại, bằng giao ba.”
“Suy cùng, chúng một nhà mà!”
Ông chữ “một nhà”.
Tô Hưng đứng ngoài cửa.
Ánh thèm khét dán nội thất sang trọng trong nhà.
“Lạc Lạc à, này và dì sang ở nhé?”
“Để cô đơn.”
Toan tính lộ như ban ngày.
Tôi gặp đúng Vương lau nhà.
Vương cây lau nhà quệt thẳng mặt ta.
“Không đức độ nào! Không thấy vừa lau nhà à!”
Tô Hưng dính bẩn.
Cố lơ lửng trên được.
“Tô Lạc! mày hiếu thế!”
“Dù sao mày! Là của Ngữ!”
Tôi nổi nữa, giấy hỏa táng của Nhàn.
“Cố ngoại tình đã tắt thở rồi.”
“Để mẹ nơi chín suối yên lòng, đi theo đi?”
Tô Hưng Đức: “…”
08
Cố đã nên giờ hành sự kiêng nể gì.
Tôi chỉ thẳng mặt Hưng Đức.
“Ông quản tài tôi?”
“Ông xem thị khi mẹ mất đã thành cái dưới ông?”
“Nào dự án thua lỗ, nào nhánh phá sản.”
Tôi cầm tờ báo sát mặt ta.
“Việc nhỏ còn xong, định c/ứu ty?”
“Tôi thấy phá xong! Vương xin cái bát mày!”
Cố xem những tin tức đó.
Trước Ngữ dắt mũi.
Tô Hưng bao nhiêu, bấy nhiêu.
Đúng lợn kêu êm.
Giờ làm m/a, bỗng sáng ra.
Hắn nhắm mắt.
“Em nói trời lạnh thị nên phá thôi.”
“Tô Hưng vốn tố chất kinh doanh.”
Cả may duy nhất gặp được mẹ thời trẻ.
Và nhờ nổi lên hưởng lợi.
“Tiền thì có, cổ phần đừng mơ!”
“Trước phải rêu rao mẹ Ngữ chân ái sao?”
Nghĩ sự phản bội của siết ch/ặt tay.
“Vậy dù nghèo giàu, bà ấy sẽ ở bên chứ nhỉ?”
Buông thả thân, trở thành cao thủ mỉa mai.
Tô Hưng tức run người.
Chưa kịp bước đã bảo vệ đuổi đi.
Tôi ra lệnh vĩnh viễn hắn.
“Sao mày nhẫn ruột thế!”
Cố lên tiếng.
Tôi chỉ biệt thự:
“Của tao! Im đi!”
09
Tôi ty cũ của Nhàn.
Giờ nó về tôi.
Tôi cải toàn diện.
Hủy bỏ chế độ 996, 007, áp dụng 965.
Đổi 1 thành làm 3 nghỉ.
Cố dữ m/ắng nhiếc.
Hắn từng bóc l/ột nhân tận xươ/ng tủy.
Khi và Ngữ trưa mạn.
Nhân bận mức cơm kịp ăn.
Khi đ/ốt pháo hoa triệu đô tình nhân.
Cũng chẳng nâng lương ai.
“Tô Lạc! Mày dám! Đây ty của tao!”
Tôi thản nhiên xoay trên ghế giám đốc.
“Mày đã ch*t lo làm nữa?”
“Lúc ch*t sao ty?”
Cố - kẻ ng/u và đ/ộc á/c!
10
“Giám đốc tốt quá, như tổng trước kia.”
“Cuối thời gian về gia đình.”
“Suýt mất, Ngữ lúc đó còn vợ ta...”
Cố lởn nghe lén.
Hắn thấy nhân vui mừng chính sách mới.
Mà lòng đ/au như c/ắt.