Bà đã chuyện lâu. Đến ngày hôm sau, Thính đưa bà lên Thính kể một số chuyện Thư.
Cô ấy nói rằng tỉnh dậy vụ t/ai n/ạn xe, u ám hơn hẳn, ai ta đang nghĩ gì.
Ngay cả có phần e sợ anh.
Sau hồi phục, mà chuyển thẳng đến sống tại ty.
Sau đó, tập đoàn thị trải qua một cuộc đại thanh diện.
Nghe nói nhiều đạo cấp cao đồng trị đều loại bỏ.
Thẩm Thính còn tiết lộ rằng có một nữ sinh luôn rối Thư.
Nhưng vì sao, gái đưa vào t/âm th/ần.
Nghe lời này, cảm có giống tôi, mang theo ký kiếp trước.
Việc đại thanh thị là điều ta đã kiếp trước.
Xảy ra lâu tộc Thẩm.
Trong trình xử lý vụ liên quan đến đã hiện ra nhiều thành phần rỗng đồng trị.
Nhưng nữ sinh kia…
Tôi mạnh dạn lẽ là… Doãn D/ao?
Không.
Tôi chế nhạo bản thân, cười khẩy, sao có được chứ?
Kiếp đi/ên cuồ/ng và cố chấp, tộc mà tất cả kẻ th/ù, ta đều th/ủ đo/ạn truy sát đến cùng.
Mỗi lần gặp ta, tỏa ra khí sắc hãn nồng đậm.
Anh ta tất cả mọi người, dịu dàng thương Doãn D/ao.
Không là Doãn D/ao được.
Tôi dám định.
Sau tiễn Thính cuộc sống xoay quanh hai chữ tập’.
Những năm đó, Thính và đều đến đây tôi.
Bố nhiều lần đến thăm, nhưng để đến nữa.
Sức khỏe vốn lắm.
Thẩm Thính và mang đến một số Thư.
Nếu đầu ít nhiều còn ảnh hưởng đến tôi.
Thì chúng, đã có đối mặt một thản.
Cô nữ sinh rối Thư, ta đưa vào t/âm th/ần là Doãn D/ao.
Tôi sự hiểu đang nghĩ gì, kiếp trước ta Doãn D/ao đến ch*t đi sống lại.
Sao kiếp lại hành ấy đến thế.
Rõ kiếp trước ta si mê đến đi/ên cuồ/ng, chấp niệm cuối cùng thành tâm m/a.
Hay nói tình vốn dễ đổi lời hứa mãi mãi thương là giúp mà thôi?
12.
Ngày mà cả đến.
Trong bốn năm, Thính càng thêm lộng lẫy rực rỡ, đã quyền lý ty.
Thẩm D� sắp bước sang tuổi tam thập càng chín chắn hơn.
Dù cần mở miệng là lộ nguyên hình bản chất.
Bố đã nghỉ chuyên tâm ở chăm sóc mẹ.
Thẩm Thính ánh mắt tràn ngập mừng, "Tuyết Nhi chị càng ngày càng xinh đẹp, đây là mạnh tri thức sao?"
Cô đùa rằng: "Hình em cần đi nghiệp thêm rồi."
Mẹ thay đổi nhiều, bố chăm sóc đáo.
"Con gái ngoan là rồi."
"Mẹ ơi, con sẽ đi đâu nữa, con sẽ ở bên đuổi đi đâu."
Mẹ cười cùng hạnh phúc, bà lau mắt, nhớ ra.
"Đây là và Hạ, con hôm nay đặc biệt đến con."
Bất kể đối xử thế nào, luôn quý mến và Hạ.
Kiếp đã dốc hết ngăn cản Thư, suýt nữa là cùng ch*t ta.
Chính đã rút lui.
Họ vậy.
Những thế có kết cục giống tôi.
Tôi mong mọi xung quanh đều an, năm tháng trôi qua còn là đủ.
Chỉ có nguyện vọng đơn giản ấy thôi.
"Cô, chú, lâu lắm gặp."
Cô liên tục lại nhiều lần, "Đứa trẻ là có phúc, cháu cứ sống là được."
Cô cúi đầu lau nước mắt.
Tôi sợi tóc rệt trên đầu bà.
Tôi quay sang Hạ, giống Hạ.
Rõ cùng tuổi bố nhưng trông già hơn nhiều.
Cô và nhét bao lì xì đầy ắp, còn tặng món quà đã kỳ lựa chọn.
Họ nhỏ, một đứa trẻ để thương.
Sau bữa tối, chào biệt tôi.
Chiếc xe đến họ, bên cửa kính đen luôn cảm giác có ai đang mình.
Cô và dừng lại, lên xe giục vào nhà.
Chuyện chóng quên lãng, nước nghỉ ngơi vài ngày, đầu dấn vào lý ty.
Thẩm Thính vốn này, là trước đây còn nào khác.
Sau tham gia, Thính hướng một hoàn yên tâm vỗ tay đi.
Cô nói rằng đã muốn khỏi chiếc chim khổng lồ lâu, phiêu lưu khắp thế giới là điều sự mong muốn.
Ngay hôm sau, đã thu dọn hành lý chuẩn lên đường.
Hình đã nén lâu.
Vào kiếp Thính đã còn trên đời.
Còn bây giờ, đang ngân nga điệu danh buộc dây giày.
Tôi một bước đến chỉnh lại mũ cô.
"Ở ngoài cẩn thận, ngày nào gọi điện em nhé?"
Thẩm Thính hôn lên má một cái, lại ôm ch/ặt tôi.
"Biết rồi! Em gái, em sắp thành chị chị đấy!"
Trước đây Thính tiễn lên lần đến lượt tiễn cô.
Sau Thính tâm ý lao vào việc.
Thẩm thường bộp chộp, nhưng lại nghiêm khắc đến mức khắt khe.
Nhiều lần nhân quyền ta vì sai sót mà m/ắng té t/át.