“Tính cách không dễ mến như em, không biết nói lời ngọt ngào để dỗ dành người khác, sẽ chẳng ai thích em đâu.

“Em dường như chẳng có ưu điểm gì, một kẻ vô dụng như em sao xứng đáng với anh?”

Tần Kiến Thanh khép hờ đôi mắt: “Thôi vậy.

“Vợ yêu, để anh gọi em lần cuối là vợ nhé.

“Cảm ơn em đã cho anh cơ hội, để anh được tham lam tận hưởng những ngày tháng thân mật bên em.”

Giọng anh nghẹn lại: “Khi em viết xong thỏa thuận ly hôn, anh sẽ ký.

“Anh sẽ không quấy rầy em nữa, anh sẽ ra đi với hai bàn tay trắng.

“Em không muốn chấp nhận con người anh, nhưng anh vẫn hy vọng em có thể nhận lấy tiền của anh.”

Tôi cầm chiếc c/òng tay vừa đặt trên bàn lên.

“Nói xong chưa?”

Tần Kiến Thanh gật đầu: “Xong rồi, em định đuổi anh đi sao?”

Tôi khẽ cười, chủ động chắp hai tay lại, đưa ra trước mặt anh.

“Nói xong rồi thì c/òng em vào đi.

“Em rất thích anh như vậy mà.

“Hơn nữa, ai bảo em định ly hôn với anh? Em chưa từng nghĩ tới chuyện này bao giờ.

“Còn về cuộc hôn nhân sắp đặt ngày trước, nếu thật sự gh/ét anh, em đã không chọn kết hôn cùng anh.”

Tần Kiến Thanh nhìn tôi đầy hoài nghi.

“Em đang nói gì thế, anh có bỏ th/uốc vào cốc nước của em đâu…”

Tôi nắm lấy cổ áo anh, hôn lên môi anh một cái.

“Em nói này, đôi ta là trời sinh một đôi, em thích nhất tính cách chân thật của anh.”

“Thật sao?”

“Tất nhiên!”

Tôi nhíu mày: “Nhưng ai bảo anh không có ưu điểm? Anh có cả đống ưu điểm!

“Ví như đúng giờ hẹn hò, nghiêm túc trách nhiệm, lời hứa nào cũng giữ trọn, lại vô cùng tâm tư tế nhị, còn rất có tấm lòng yêu thương động vật.”

Tần Kiến Thanh bật cười: “Thôi, anh biết em đang nói những lời này để an ủi anh, cảm ơn vợ yêu.”

“Em không an ủi anh đâu, em nói thật mà.”

Anh nói: “Hình như em chưa từng thấy anh tiếp xúc với động vật, sao lại nghĩ anh yêu thương chúng?”

Tôi lục điện thoại tìm ra một bức ảnh.

Là tấm ảnh chụp chung vở kịch “Thỏ Con Ngoan Không Mở Cửa” hồi tiểu học.

“Anh từng nói đã gặp em trước đây, nên em đã lục lại ảnh cũ, phát hiện ra mình không phải chưa từng thấy anh, mà đã để ý anh từ lâu lắm rồi.

“Hồi đó ở hậu trường có rất nhiều thỏ thật, các cô giáo nói sau buổi biểu diễn sẽ đem chúng xuống nhà bếp làm thịt. Có một chàng trai mười mấy tuổi đã bỏ tiền ra m/ua hết đàn thỏ, nói sẽ mang về nuôi.

“Nếu em không nhầm thì người đó chính là anh phải không?”

Tôi chỉ vào góc ảnh, nơi có một thiếu niên g/ầy guộc mặc áo phông đen đang ôm chú thỏ.

Tần Kiến Thanh trông rất vui, gật đầu: “Ừ, là anh.”

Tôi nói: “Lúc đó em sợ anh m/ua thỏ về ăn thịt, đã nhờ người theo dõi anh một thời gian. Sau phát hiện anh thật sự nuôi thỏ tử tế nên mới thôi.”

Khóe môi Tần Kiến Thanh cong lên.

“Thì ra lúc đó em đã cho người theo dõi anh.”

Tôi đổ vào lòng anh: “Vậy là chuyện tuổi thơ đã nói xong, giờ đến phần người lớn chưa?”

Tần Kiến Thanh hôn lên đỉnh đầu tôi, giọng trầm khàn: “Ví dụ như?”

Tai tôi ửng đỏ.

“Ví dụ như em muốn xem anh vừa khóc vừa…”

- Hết -

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Hồi Ức Doanh Doanh

Chương 8
Chồng tôi Ninh Khuyết là thiên tài kiếm thuật lừng danh thiên hạ, nhưng vì ân cứu mạng đành phải cưới con gái tiểu lại như tôi làm vợ. Anh ấy đối xử lạnh nhạt, chẳng thèm nhìn tôi thẳng mặt. Không sao, chỉ cần tôi hết lòng phụng dưỡng, làm tròn bổn phận người vợ hiền, ắt có ngày sưởi ấm được trái tim chàng. Cho đến một ngày, một nữ kiếm khách phong trần tìm đến, hai người đắm đuối nhìn nhau, trong mắt chỉ còn hình bóng đối phương. Hồi lâu sau, nữ kiếm khách đưa kiếm chỉ về phía tôi: "Nàng ta là ai?" Ninh Khuyết đáp: "Với ngươi và ta, nàng ấy chỉ là một người không liên quan." Nhiều năm sau, tôi và hắn tái ngộ ở thị trấn cách xa ngàn dặm. Hắn đứng trước quán hoành thánh, áo trắng nhàu nát. "Bao năm nay, ta tìm nàng khắp chốn, có thể... cho ta một cơ hội..." Lời chưa dứt, chồng tôi ngẩng đầu từ lò rèn: "Nương tử, hắn là ai vậy?" Tôi lắc đầu, cười khẽ: "Không quen, chắc là người không liên quan."
Cổ trang
Nữ Cường
Tình cảm
0