Tôi ném mạnh chiếc gạt tàn trên bàn xuống đất, âm thanh vang lên giòn tan, vỡ vụn.
Đường Cảnh nhắm mắt lại, ng/ực phập phồng, đó là biểu hiện khi hắn tức gi/ận đến cực điểm.
Hắn gầm lên: "Đủ rồi Lâm Vãn, em đang làm trò gì vậy? Đến bao giờ em mới chịu bước ra khỏi tháp ngà của mình? Anh thực sự phát ngán với em rồi!"
Gương mặt tôi lạnh băng.
"Hừ, Đường Cảnh, không ngờ anh lại khéo mồm đến thế? Rốt cuộc lỗi vẫn là tại tôi? Đạo lý nạn nhân có tội sao? Anh dù sao cũng là học sinh ưu tú, không sợ làm hoen ố kiến thức của mình sao?"
"Chưa đủ sao?"
Đường Cảnh nhìn tôi, ánh mắt ngập tràn sự bất mãn.
"Lâm Vãn, em không thể thực tế một chút được sao?"
"Em vì chuyện anh c/ứu Phương Du mà cằn nhằn không ngớt. Nhưng em có bao giờ nghĩ, cô ấy là con gái của Phương tổng, em so sánh với người ta làm gì? Người ta là tiểu thư khuê các, nếu có tổn thương em đền bằng cả mạng cũng không đủ!"
Tôi không tin nổi vào tai mình, Đường Cảnh lại có thể thốt ra lời lẽ vô lý đến thế.
"Vì cô ta giàu nên mạng tôi rẻ mạt hơn sao? Anh thực sự nghĩ như vậy?"
Đường Cảnh lạnh lùng: "Không phải anh nghĩ, mà sự thật vốn dĩ là thế. Lâm Vãn, em tự suy nghĩ lại đi, cuộc sống không phải cổ tích, em nên trưởng thành rồi, anh rất mệt mỏi vì em đấy."
Nói xong hắn quay lưng bước vào phòng tắm.
Tôi gọi gi/ật lại: "Đường Cảnh, muốn làm nô lệ thì anh tự làm, đừng lôi tôi vào!"
"Tùy em!" Cánh cửa đóng sầm lại.
Đứng nguyên tại chỗ, tôi chỉ cảm thấy mọi thứ thật nực cười!
Phản ứng của Đường Cảnh, hành động của Đường Cảnh, tất cả đều đi/ên rồ.
Rõ ràng là người yêu năm năm ăn cùng mâm ngủ cùng chiếu, vậy mà khoảnh khắc này lại khiến tôi thấy hắn xa lạ vô cùng.
Bố từng nói với tôi: "Sai lầm trong hành động không đ/áng s/ợ, đ/áng s/ợ nhất là sai lầm trong nhận thức, thứ đã ngấm vào tận xươ/ng tủy, không thể thay đổi."
Đường Cảnh từ khi nào đã biến thành con người này?
III
Từ phòng khách bước ra, tôi thẳng tay xách hành lý xuống đại sảnh.
Trước khi đi tôi đã gọi cho quản lý Tạ.
Khi tôi đến, ông ấy đã đứng đợi sẵn.
Thấy tôi, ông cung kính cúi đầu.
"Tiểu thư."
Tôi "ừ" một tiếng: "Quản lý Tạ, chuẩn bị xe cho tôi về."
"Vâng, tôi đi làm ngay."
Quản lý Tạ xử lý việc rất hiệu quả, và tuyệt đối không hỏi những điều không nên hỏi.
"À này," tôi gọi ông lại, "mọi chi phí của Đường Cảnh tính theo giá gốc, không chiết khấu bất cứ khoản nào."
"Vâng ạ."
Trong đầu tôi hiện lời Đường Cảnh, hắn nói nếu Phương Du bị thương tôi không đền nổi.
Nhưng họ Phương là thứ gì chứ?
Một gia tộc hạng ba, ngưỡng cửa giới giàu có còn chưa chạm tới.
Nếu theo logic của hắn, vậy nếu tôi bị thương thì cả nhà họ có phải đền mạng không?
Tôi về nhà ngay trong đêm.
Không trở về căn nhà Đường Cảnh m/ua.
Mà về biệt thự bố tôi m/ua cho ở khu Hoa Nhuận Tân Phủ.
Nơi đây môi trường tốt, yên tĩnh thoải mái nhưng giá cũng đắt, tới 140 triệu một mét vuông.
Hồi m/ua nhà, Đường Cảnh từng rất thích nơi này.
Hắn nói sẽ nỗ lực để cho tôi được sống trong căn nhà như thế.
Tôi nhớ ánh mắt đầy khí thế khi hắn nói câu đó.
Đẹp trai vô cùng.
Đó cũng là lý do tôi chọn m/ua một căn ở đây.
Tôi từng nghĩ, nếu một ngày Đường Cảnh biết được sự thật, tôi sẽ dẫn hắn tới đây, cho hắn một bất ngờ.
Nghĩ đến Đường Cảnh lòng tôi lại dâng lên phẫn nộ lẫn tủi thân, từng có người nói với tôi: "Người giàu không cao quý hơn chúng ta, chỉ cần sống hết mình, chúng ta sẽ hạnh phúc hơn họ."
Vậy mà giờ đây hắn lại bảo tôi, người ta là đại tiểu thư, tôi không đáng so bì.
Đường Cảnh gọi điện cho tôi, tôi không nghe.
Hắn nhắn tin: "Lâm Vãn, đừng gi/ận nữa. Anh không thể bỏ đi được, em tự bảo trọng."
Lạnh lùng vô tình.
Hóa ra con người thật sự có thể thay đổi.
IV
Tôi và Đường Cảnh quen nhau thời đại học.
Trong trường, hắn là nhân vật nổi tiếng, học lực xuất sắc, tài năng toàn diện, không chỉ là chủ tịch hội sinh viên mà còn là đội trưởng đội bóng rổ.
Một nam thần như thế có người theo đuổi là chuyện đương nhiên.
Mối tình đầu của hắn là đóa hoa phú quý nhân gian, không phải vì nhan sắc mà vì gia thế.
Cha cô ta là đại gia bất động sản, tài sản kếch xù.
Gia đình họ yêu cầu con rể tương lai phải môn đăng hộ đối, chứ không phải là Đường Cảnh xuất thân từ gia đình bình thường như thế.
Thế nên họ đã tìm gặp Đường Cảnh, nói những lời khó nghe và đưa cho hắn tấm séc để rời xa con gái họ.
Mối tình đầu này chưa chắc đã khiến Đường Cảnh yêu sâu đậm, nhưng cách đối xử đó gần như bóp méo nhân sinh quan của hắn.
Từ một chàng trai rạng rỡ, hắn trở nên u ám, cả người như tắt lịm.
Có lần s/ay rư/ợu, hắn nói với tôi: "Từ nhỏ tới lớn, tôi luôn nghĩ mình ưu tú, là niềm tự hào của cha mẹ. Nhưng họ nói, kẻ nghèo như tôi là vết nhục cho gia đình họ."
Đó là sự s/ỉ nh/ục, là kh/inh miệt, là xúc phạm đến nhân cách.
Khi tôi theo đuổi hắn, việc đầu tiên hắn làm là hỏi về gia cảnh của tôi.
Câu hỏi có phần đường đột.
Hắn cũng nhận ra điều đó.
Hắn giải thích rằng từng có mối tình không vui nên hy vọng người yêu sau này có điều kiện tài chính tương đồng.
Ở hắn, tôi thấy một tâm lý bài xích người giàu mãnh liệt, sự c/ăm gh/ét đã ngấm vào tận xươ/ng tủy.
Tôi hoảng hốt nói dối.
Tôi bảo bố mẹ chỉ là công nhân viên chức bình thường, nhà tôi chỉ là căn hộ hai phòng ngủ.
Nhưng đôi mắt hắn rất tinh.
Hắn nói đôi giày tôi đi giá tám triệu.
Thực ra hôm đó, đôi giày là thứ rẻ nhất trên người tôi.
Quần áo tôi đều may đo, người ngoài nhìn tưởng hàng chợ nhưng dân trong nghề đều biết giá trị không hề rẻ.
Duy đôi giày là do vội ra ngoài nên tôi xỏ đại, dù là hàng hiệu nhưng không đáng giá bằng bộ đồ.
Thấy Đường Cảnh chỉ nhận ra đôi giày, tôi thở phào.
Tôi nói: "Đôi này là bạn thân tặng đó."
Đường Cảnh gật đầu, không nghi ngờ gì.