Cuối cùng, dưới lệnh của Từ Kim Nguyên, Lại Chí và Mã Tam hùa theo, dọa nạt ép Đường Đông vào thung lũng.
Đường Đông bị buộc phải đi vào thung lũng, hai lần định chạy ra nhưng đều bị Từ Kim Nguyên dọa quay lại, Mã Tam còn ném đ/á vào anh ta mấy lần. Họ bắt anh phải đi sâu vào bên trong để xem thứ gì ẩn giấu. Chờ khi thấy rõ mới được phép quay ra báo cáo.
Hôm đó Khương Khải vốn định giúp Đường Đông, nhưng sợ Từ Kim Nguyên nên không dám lên tiếng. Lúc đó cả đám bạn ồn ào đứng ngoài thung lũng, không ai ngờ chuyện thực sự sẽ xảy ra.
32
Thời gian dần trôi, Đường Đông mãi không quay lại, rừng cây dần chìm vào bóng tối. Mọi người sốt ruột ki/ếm cớ chạy về nhà. Những chuyện này, tôi phải hỏi nhiều người sau này mới rõ.
Sau khi tôi tìm được Đường Đông, anh ta sốt mấy ngày liền. Khi tỉnh lại, ký ức về chuyện trong thung lũng đã mờ nhạt. Nhưng từ đó, tính cách Đường Đông thay đổi. Vẫn nhút nhát, nhưng không còn ngây thơ, cũng chẳng dễ dàng tin người. Anh bắt đầu biết mách lẻo, tính toán. Dần dà, cả làng không ai dám b/ắt n/ạt anh nữa.
"Chị tôi lấy Đường Đông bao năm nay, chưa từng nghe anh ta nhắc tới chuyện xưa." Lại Chí có chút ấm ức, "Giá biết anh ta để bụng thế, tôi xin lỗi rồi quỳ lạy cũng được. Cần gì phải truy sát tới cùng?"
Tiếng động lạ vang lên trong rừng khiến Lại Chí gi/ật thót. Tôi liếc hắn: "Cũng biết sợ à?"
33
Lại Chí im bặt. Chúng tôi lần mò trong rừng, cuối cùng cũng tới cửa vào thung lũng. Nơi đây lâu không người lui tới, cỏ mọc cao ngang lưng. Tôi nhặt cây gậy vừa phát cỏ đề phòng rắn, vừa tiến vào. Lại Chí lẽo đẽo theo sau, bước càng lúc càng chùng.
Tôi quay lại quát: "Lần này mà mày dám bỏ chạy về làng, tao sẽ lôi mày vào sâu trong thung lũng bỏ đó!"
Lại Chí rén giọng hỏi: "Long ca, hồi đó anh tìm Đường Đông thế nào? Cả làng vào rừng tìm mãi không thấy mà?"
"Không nhớ nữa."
"Không nhớ?" Lại Chí dựng tóc gáy, "Thế anh có biết trong này có gì không?"
"Không." Thực ra lúc này tôi cũng thấy kỳ lạ - mình chưa từng tò mò về bí mật thung lũng, thậm chí chẳng buồn hỏi.
34
"Tôi từng hỏi ông nội." Lại Chí tự nói một mình, "Lớn lên ông mới kể trong thung lũng có cái làng. Làng đó rất q/uỷ dị, không rõ xuất hiện từ bao giờ. Nhà cửa toàn ngói đỏ, đường lát gạch, giàu có khác hẳn các làng nghèo xung quanh."
"Hồi đó ông tò mò vào mấy lần. Có khi được dân làng cho kẹo, có khi bị canh gác đuổi về. Dân làng hay m/ua thực phẩm giá hời, ai cũng thích. Nhưng rồi một đêm mưa bão, cả làng biến mất như cách họ xuất hiện."
"Biến mất?" Tôi ngoái lại nhìn hắn, bắt đầu tò mò.
"Đúng vậy." Lại Chí hăng hái kể tiếp, "Ông tôi nhớ rõ, trận mưa lớn k/inh h/oàng ấy kèm sấm chớp dữ dội. Dân làng nghe tiếng ầm từ thung lũng, tưởng núi lở ch/ôn sống cả làng. Khi mưa tạnh, người ta vào xem thì thấy làng hoang vắng, không một bóng người."
"Tưởng họ đi lánh nạn, nhưng mãi không quay về. Dân các nơi ùn ùn đến cư/ớp phá nhà cửa, lấy hết vật liệu. Thế là cả làng tiêu tan."
35
"Làng tiêu tan rồi?" Tôi hỏi.
"Ừ." Lại Chí cúi gằm mặt dò đường.
Tôi đột nhiên dừng bước: "Thế chỗ ta đang đứng là đâu?"
Lại Chí ngẩng lên, đồng tử giãn tròn. Trước mặt chúng tôi, một ngôi làng nguyên vẹn hiện ra tĩnh lặng. Nhà ngói san sát, đường lát đ/á phẳng phiu, đủ rộng cho xe hơi. Tất cả đều hoàn hảo, chỉ thiếu tiếng người.
"Không đúng rồi Long ca!" Lại Chí túm lấy tôi, "Về thôi! Làng này đ/áng s/ợ lắm! Làm gì còn nguyên vẹn thế này?"
36
"Tao từng thấy làng này." Tôi lôi Lại Chí vào sâu, ký ức ùa về. Đêm năm xưa đi tìm Đường Đông, chính nơi này tôi đã đặt chân tới. Hai mươi năm qua, ngôi làng vẫn y nguyên, không một ngọn cỏ dại. Quang cảnh đêm đó và hiện tại dần hòa làm một. Chỉ khác là tên Lại Chí nước mắt nước mũi giàn giụa đang bị tôi lôi kéo.
Hắn rú lên: "Em xin lỗi! Em biết lỗi rồi! Thả em ra Long ca! Em sợ lắm!"
Tôi phớt lờ, tiếp tục kéo hắn tiến vào trọng tâm làng q/uỷ.