8
Tôi chiếc cặp nhỏ nhảy tưng tưng lên tầng ba,
không nghe thấy tiếng thở dài của y tá sau:
"Sao một bé đáng yêu thế này lại gái của Trì Gã đó lúc nào mặt cũng đẫn, người sống..."
"Người Trì Sâm đáng ngọt ngào thế chứ."
Nhẹ đẩy phòng bệ/nh, kiễng chân nhìn qua khe cửa.
Người ông mặc đồ bệ/nh nhân cầm d/ao c/ắt lê lạnh cổ tay mình.
Như đó phải tay ta vậy.
Dòng m/áu đỏ ép dưa hấu ra, nhỏ giọt xuống sàn.
Tôi h/oảng s/ợ.
Bỗng nhớ đến chữ "hãy ấp ủi ấy".
Tôi hít đẩy bước vào, siết ch/ặt cặp:
"Chú ơi, muốn Hoan thơm và không?"
9
Người ông đảo nhìn hồi lâu, rãi hỏi:
"Cháu ai?"
Tôi chớp mắt: Hoan mà."
Anh ta nhíu mày: ai?"
Tôi tiếp tục chớp mắt: Hoan đây ạ."
Anh ta bực dọc xoa sống mũi: "Thế Hoan tìm việc gì?"
Tôi bước lại gần, nhìn vết c/ắt trên cổ tay anh:
"Sao lại tự làm mình? Như thế sẽ mất."
Anh ta bất ngờ cười khẩy: "Ồ thế Thế thì tốt quá."
"Người chú, cũng chẳng đâu."
Tôi òa khóc: sẽ buồn."
Nếu Hoan lại nữa rồi.
10
Anh ta sửng nhìn tôi.
Tôi cởi leo lên giường và lấy cổ anh, khẽ lưng mẹ từng làm.
"Mẹ thế được mẹ hết ngay."
"Bây giờ Hoan chú, thấy vui hơn không?"
Cơ ra rồi bật cười khàn khàn:
"Tôi đâu phải con."
Tôi trợn phản bác:
"Người lớn cũng cần được mà, khi phải thật ch/ặt!"
Anh im lặng hồi lâu thốt: "Thế Chưa với điều này."
Giọng nghẹn ngào. Đôi đẹp long ngấn lệ.
Tôi tiếp tục nhẹ lưng anh:
"Chú sợ, Hoan ở đây rồi."
11
Anh vòng tay "Ừ, Hoan, đỡ nhiều rồi."
Tôi reo lên: "Thật ư? Vậy nhé?"
Anh im lặng.
"Người lớn bảo quan nhất."
"Cháu đưa hết tiền, nhé?"
Vừa vừa móc cặp đưa xấp lẻ:
"Đây 181 đồng rưỡi, dành dụm mãi M/ua được nhiêu kẹo, ăn nhiêu lần gà rán..."
Tôi nuốt miếng lịa.
"Cháu hết, nhé?"
Anh lặng thinh.
Tôi hoảng lo/ạn, lã chã rơi.
12
Anh ngốc thật à?"
Tôi vừa vừa lắc đầu: được 10 điểm, giáo khen thông minh."
Giọng trầm xuống: "Nếu quý, sao còn đưa hết chú?"
Tôi nở: "Vì hơn tiền."
"Nên nhé?"
Mắt đỏ rơi ngừng.
Anh quay mặt đi: "Chú... bị bụi bay mắt."
Tôi nhẹ má anh:
"Không sao đâu, mẹ bảo người lớn cũng được mà."
"Chú cứ đi, cười đâu, chỉ thấy xót thôi."
13
Anh nhét xấp lại cặp tôi:
"Chú nữa, này để dành m/ua kẹo Hoan."
Tôi lắng đẩy về anh:
"Nghe gia, b/án chính mình làm nhé?"
Anh bật cười mũi tôi:
"Làm thì ruột đ/á/nh mất."
Tôi lắc đầu quầy quậy:
"Bố đ/á/nh đâu."
Anh cười hỏi: "Vì đẹp à?"
"Vì vợ rồi, rơi rồi."
Anh sững người: "Thế mẹ đâu?"
Tôi "Mẹ rồi."
14
Sợ từ chối, líu giải thích:
"Không phải hư đâu. Cháu mì, tự tóc, tự học..."
"Cháu m/ua làm vì... vì bạn bè cười chê!"
"Đã mẹ, thằng B/éo luôn chê cháu, nữa..."
Nghĩ đến cảnh đó, thút thít:
"Cháu nữa..."
Bỗng được lòng ấm áp.
Giọng trầm ấm vang lên: đã rồi."
"Từ dám chê gái nữa."
15
Tôi giơ tay hét vui: rồi!"
Anh chước: "Trì Mục gái rồi!"
Chợt nhớ điều quan trọng, hà hơi vết thương:
"Chú đã được tự nữa nhé~"
Anh gật đầu: "Ừ."
Tôi thở dài.
Anh hỏi: "Sao thế?"
Tôi lắc đầu, ngước nhìn trần nhà nhớ đến tên du côn hay n/ạt, sợ đến phát khóc.
Nhưng rồi im lặng. Chắc Trì rất lợi hại, sẽ sợ thôi.
16
Hôm sau tan học, tim đ/ập thình thịch!
Tôi nhắm cầu nguyện:
Nếu hôm gặp tên x/ấu, sẽ nhịn ăn kẹo cả tuần!