30

"Bố hãy sờ lương mà nói, thua kém điểm Đã bao giờ coi như đẻ chưa?!"

"Hồi học, dù muộn mấy kiểm tra bài tập xong mới ngủ. con? Ngay cả họp phụ huynh chưa từng một lần. lần thi hơn nó! Con cố mà chưa bao giờ nhận được khen bố!"

Ông mạnh gỗ đỏ, nước tách b/ắn tung tóe:

"Mày lôi thôi cả đống chẳng bất mãn vì chọn thằng em làm người kế thừa. Đúng, Tiểu thể năng lực bằng mày, nhưng đạo đức hơn mày ngàn vạn lần! Cái cách như mày xứng đáng làm người thừa kế tộc Trì!"

Ông nhíu mày Trì: mình đi, một đứa gái lai ràng bảo cháu nhà không? Tao nói cho mà biết, nếu mày muốn nhận làm gái thì đừng nhận nữa!"

Những nói chỗ cháu hiểu.

Nhưng câu cháu hiểu.

Nếu tiếp tục làm Hoan, ấy còn nữa.

Cháu muốn mất bố.

Không rất tội nghiệp.

Cháu lấy can tới nắm vạt áo nghẹn ngào:

"Ông đừng buồn lắm. Hoan đây, Hoan làm gái nữa."

31

"Bố từ cái gì nghe bố."

Bố cười mà nước lăn dài.

"Đọc sách gì, đại nào, chọn ngành gì, thậm chí kết bạn với ai..."

Ông nhắm lại, như thứ gì vỡ tan lòng.

"Nhưng hài con."

Ông thẳng cha bình thản rợn người:

"Hồi luôn cần cố thêm chút thấy con. Giờ hiểu, điều cả được."

Bố nhiên bế tôi, khỏi biệt thự nhà họ Trì:

"Thôi, cần cả tộc đều từ bỏ hết."

32

Bố đưa tôi một ngôi nhà mới.

Một tổ ấm hai con.

Tôi rất ngôi nhà mới này.

Đặc biệt phòng sách.

Tôi ngồi làm bài tập ở đây còn làm việc.

Đang làm nửa chừng, tôi giơ vở bài tập lên hỏi:

"Bố phải 'm/ù' sao? Sao cô giáo gạch sai ạ?"

Bố liếc nhìn: "Đây 'sâm' 'sēn'."

Chữ "sēn"!

Chữ "sēn"!

Chữ "sēn"!

Đầu tôi nhiên như bị nhét hàng "sâm".

Những đó la hét "Tao sēn"! "Tao sēn"!

Đau mức tôi muốn bịt tai lại.

Tôi nhiên thể tập làm bài được nữa.

Bực bội ngồi tết tóc cho chơi.

Trước bỗng chữ:

33

"Đứa sao dám buộc tóc kiểu微分碎盖của chứ??!!!"

"Người động tóc Mục trước đây m/ộ đắp cỏ hai mét rồi..."

"Lại còn dùng dây chun hồng!!! Mục nhất hồng!!!"

Tôi mái tóc bù xù mình tim thịch!

Tôi dè dặt hỏi: "Bố... buộc tóc ạ?"

Bố đang họp video mặt xám xịt: "Thích."

"Thế... dây chun hồng ạ?"

Ông nghiến răng: "Thích."

Tôi thấy mấy chú máy cố nhịn cười mặt.

Có người đầu giả vờ đồ, người uống nước tục để che giấu nụ cười.

Những ra: "Nhìn Mục đấy chứ, tiếc sau quá."

"Bao năm nay, dù cố mấy hắn bằng được cha. Giờ người gái nhất hắn theo Sâm, tao hóa đen thôi, đối xử bất công quá!"

34

Bụp!

Dây chun trên tôi đ/ứt phựt.

Sợi dây bật mạnh mu tay, cảm giác bỏng lan tỏa.

Tôi oà khóc.

Bố vội kết thúc cuộc họp, nhíu mày kiểm tra tôi.

Tôi mãi thôi.

Ông dịu dàng dỗ dành: "Rốt cuộc sao? cho nghe nào."

Tôi vừa sụt sịt vừa kể: "Con thấy người nói lớn, chú mới nhân chính."

Sắc mặt tối sầm, băng:

"Ai nói?"

Tôi lắc đầu: "Con biết họ."

Ông từ từ buông tôi trầm xuống:

"Vậy Hoan khóc vì sợ hãi sao?"

Tôi gật đầu.

Rồi khóc nở:

"Phản bị nhân như hậu 'Bạch Tuyết Bảy Chú Lùn'."

"Hoan sợ lắm, Hoan muốn ch*t."

Đường nét quai hàm căng cứng xuống, ôm tôi lòng:

"Thì lo lắng cho bố."

"Yên đi, Hoan ở mạnh nhất, thua, ch*t."

35

Nhưng thấy chẳng quan chuyện này,

Tôi nghĩ nghĩ yên.

Không được, phải tự động thôi!

Bố nên kết bi thảm,

Vậy thì biến thành người được rồi!

Mình thông minh quá đi!

Hôm sau khi đón, tôi đứng khựng ở ngã tư.

Bố kéo nhẹ: "Hoan Hoan, đèn xanh rồi, thôi, chú tài xế đang bên kia kìa."

Tôi gi/ật ôm ven đường:

"Con đi! đèn xanh này! đèn xanh mới đi!"

Bố chọc má tôi phúng phính:

"Vậy cùng con."

Nhưng tôi đèn giao thông, mà dán hai đầu đường.

36

Khi thoáng thấy lão xách giỏ chợ bên kia đường,

Tôi bật dậy lôi cổ áo chạy ào tới:

"Bố xem! Có cụ đường! mau đỡ ấy!"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm