Sau khi kết hôn, chồng tôi mong tôi trở thành người giúp việc toàn thời gian cho nhà hắn.
Hắn nói: "Mẹ anh những năm nay rất vất vả, em thông cảm cho mẹ anh đi."
Tôi: "?"
Thông cảm cái rì! Tôi lập tức tống hắn về với mẹ.
1
Tôi tự nhận mình là người khá kiềm chế.
Bình thường không m/ắng người, trừ khi không nhịn được.
Lần này đúng vào diện không nhịn nổi.
Nguyên nhân là từ khi mang th/ai, tôi ăn gì nôn nấy. Sáng nay vừa ăn sáng xong, lại dậy sóng như mọi khi.
Khi tôi hộc tốc chạy vào nhà vệ sinh, mẹ chồng Lý Yêu thấy hành động này của tôi làm ảnh hưởng đến 'cục cưng' đang ăn cơm của bà.
Sau khi tôi vào toilet, bà ta lải nhải bên ngoài: "Lâm Thư, không phải mẹ nói nhiều, như thế này trông mất dạy lắm. Mọi người còn chưa ăn xong, con nôn thế để người ta ăn kiểu gì? Con không thấy gh/ê, chúng tôi t/ởm đây này."
Trong khi Lý Yêu nói những lời này, Trương Kỳ - chồng tôi vẫn cúi mặt ăn, không có ý định bênh vực tôi.
Tôi nghĩ một chút... bà ta nói đúng.
Nôn xong, tôi bước ra ngoài, gi/ật phắt bát cơm từ tay Trương Kỳ ném vào thùng rác: "Mẹ anh bảo anh thấy t/ởm, đừng ăn nữa."
Thấy con trai bị tước bát cơm, Lý Yêu không chịu được nữa.
Bà đứng phắt dậy quát: "Lâm Thư, mẹ chỉ nói vài câu thôi mà, sao con lại gi/ận dỗi Trương Kỳ?"
Tôi trừng mắt: "Ch/ửi bà thì sợ bà không chịu nổi."
Lý Yêu bĩu môi, biểu hiện cho thấy bà ta tự tin lắm.
Thế là tôi không khách khí nữa.
Tôi phân tích rành mạch: "Bà qua đây hơn 20 ngày rồi, danh nghĩa là chăm sóc tôi, nhưng thực chất là đến diễn kịch cho con trai xem."
Tôi nói tiếp: "Con trai bà đi làm về, không việc gì cũng làm như chong chóng, chỉ để nghe câu 'Mẹ vất vả rồi' rồi đắc ý cười với tôi. Khi nó nói 'Mẹ em thật vất vả', bà cười tươi như hoa."
"Hả? Con trai bà là hoàng đế, còn bà là phi tần trong hậu cung, còn tôi là hoàng hậu cản đường bà tranh sủng?"
Tôi chất vấn: "Hay trước khi cưới, tôi không điều tra rõ mối qu/an h/ệ thật sự giữa hai mẹ con nhà bà - bà chính là vợ cả của con trai mình?"
Tôi châm biếm: "Cái qu/an h/ệ này đừng nói thời nay, sang cả thời Thanh cũng đủ chấn động, bà tự trọng chút đi."
Có lẽ Lý Yêu không ngờ tôi - người thường ít lên tiếng - lại ch/ửi thậm tệ thế, đứng hình mất mấy giây.
2
Đúng vậy, Lý Yêu mới qua đây hơn 20 ngày.
Vì tôi nghén rất nặng, ăn gì cũng nôn.
Mới mang th/ai 3 tháng đã sụt 8 cân.
Lý Yêu nói thương tôi nên Trương Kỳ đón bà qua chăm sóc.
Ban đầu tôi rất cảm kích.
Bố mẹ tôi chưa nghỉ hưu, không thể chuyên tâm chăm tôi. Trương Kỳ cũng đi làm, thỉnh thoảng tăng ca.
Suốt 20 ngày qua, Lý Yêu dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, nấu ăn ngon lành.
Nhưng bà ta lắm mồm, nhiều mưu, còn định cùng Trương Kỳ PUA tôi.
Sau một tuần, khi x/á/c định tôi là kẻ dễ b/ắt n/ạt, có giáo dục không thích ch/ửi bới, cái miệng bà ta như d/ao đ/âm, thỉnh thoảng lại chọc tôi.
Ví dụ khi bà làm việc nhà thấy tôi lướt điện thoại:
Bà lẩm bẩm: "Ngày xưa có th/ai đâu có kiểu cách như giới trẻ bây giờ. Mới có th/ai đã ọe ọe. Hồi mẹ mang bầu 7 tháng, bụng to đùng vẫn lo cơm nước cả nhà."
Hay khi tôi mệt nằm nghỉ sau ăn:
Bà bình luận: "Bọn trẻ bây giờ bị bác sĩ lừa. Có th/ai càng phải vận động, nằm lỳ sẽ khó đẻ, phải mổ vừa đắt vừa ảnh hưởng sinh đứa sau."
Hoặc thấy mỹ phẩm của tôi, bà bảo:
"Đồ trang điểm của con toàn hóa chất đ/ộc hại, không tốt cho cháu. Mẹ mang cho người khác vậy."
...
Những câu này bà đều nói kiểu đùa cợt, tôi phản đối là bà đổi giọng liền.
Nghĩ tránh rắc rối, tôi không đào sâu.
Dĩ nhiên, những lời này bà chỉ nói khi Trương Kỳ vắng mặt.
Khi con trai có nhà, bà dịu dàng gọi tôi là "con gái ruột", còn dạy Trương Kỳ: "Hồi mẹ mang th/ai con cũng vất vả lắm, con phải thương vợ nghe chưa."
Diễn đến mức sắp rơi nước mắt.
Không đi diễn phim thì phí của trời.
Mỗi lần nghe xong, Trương Kỳ lại nói: "Vợ yêu, mẹ đối xử với em tốt thật đấy."
Rồi quay sang: "Mẹ vất vả rồi."
Như diễn tuồng.
Lần này có lẽ thấy tôi lên giọng, Lý Yêu im lặng giây lát rồi bắt đầu diễn tiếp.
Nước mắt giàn giụa, chỉ tay vào tôi: "Con nghe vợ con nói gì kìa? Mẹ tốt bụng qua giúp mà bị đối xử thế này."
Bà ngồi phịch xuống ghế: "Con dâu không ưa mẹ, mẹ về quê đây."
Trương Kỳ lúc này mới nhớ mình biết nói, dù nói toàn lời vô nghĩa:
"Vợ à, mẹ anh chỉ hay mồm thôi, không á/c ý đâu. Em ném bát thế làm mẹ anh mất mặt."
Hắn tiếp: "Mẹ là bề trên, em nói như vậy có đúng đạo lý không?"
Tôi phì cười.
Nếu hắn xử sự thế này, tôi còn ch/ửi được nữa.
Tôi: "Mẹ anh làm được thì tôi nói được?"
Nhớ lại 20 ngày qua, tôi quyết định hất bàn: "Mẹ anh quét nhà, anh kêu mẹ vất vả. Mẹ anh nấu ăn, anh cũng rên mẹ cực nhọc. Anh thử nghĩ xem, từ ngày mẹ anh đến, anh đã nói bao nhiêu lần 'mẹ vất vả' rồi?"