Chỉ một thang, bước ngay tức và trượt một mạch đến cùng: 'Tôi hệ với các tác truyền thông ngay bây sắp một phỏng vấn đ/ộc quyền!'
3
Cuộc họp chặn lại.
Vấn đề được giải quyết, nhưng vẻ mặt vẫn đầy áy náy: 'Bùi cảm ơn em.'
Tôi nhưng ánh không hoan:
'Anh đang thay ai cảm ơn tôi?
Nếu vì ty, đó vốn nhiệm tôi.
Nếu vì bản anh, tưởng giữa ta không đến hai cảm ơn?'
Trừ khi, 'chúng ta' lòng không và anh ấy nữa.
Phùng im lặng không đáp.
Và cũng muốn c/ứu.
Không ai biết rằng, trước lên NASDAQ, D/ao tìm tôi.
Cô ta nhạo báng thậm tệ:
'Bao năm nay, yêu duy nhất mình em, cụ xả đơn hắn.
Cô tin không, muốn, tức bên em.'
Hôm sau, máy bay sang Mỹ đổi thành tên D/ao.
Phùng giải thích: 'A D/ao trầm người bên cạnh, không thể xa anh quá lâu. Em coi như giúp đỡ ta đi.'
Tôi lạnh lùng không đáp.
Một kẻ luôn đề cao logic như sao thể không nhận ra hổng lời nói này?
Trầm cảm người bên cạnh, sao nhất định phải hắn?
Trình D/ao không thể xa sao lại không thể sang Mỹ?
Hơn nữa, D/ao đâu phải tôi.
Từng thời, thơ rằng, ta cũng không nên hắn.
4
Tôi quen lúc bế tắc nhất.
Năm tuổi, vừa tốt nghiệp đại học.
Vật lộn ki/ếm được việc làm, vừa bám ở thành phố lớn thì phải cơn địa chấn khoán.
Lúc không khoán sa thải, mà cổ phiếu m/ua ở đỉnh cũng tan thành mây khói.
Vừa chập chững đời vấp phải thất bại nề.
Tai họa hơn, gái 7 năm chọn đúng thời điểm này bỏ du học.
Từ nhỏ, mẹ ly dị.
Có lẽ do cơ chế tự bảo vệ, vốn dửng dưng với tình cảm.
Chính người yêu đầu biết hương vị ngọt ngào tình yêu.
Nhưng cũng chính người ấy, khiến nếm trải nỗi đ/au phản bội.
Đêm mưa tay xuất hiện bên hắn.
Vốn dĩ, hai người quán vỉa hè.
Ông chủ bê lên hai đạm bốc khói.
Tôi cất lời bắt chuyện: cũng thích ăn cay à? Thật trùng hợp.'
Phùng không đáp, cúi đầu húp mì.
Nhưng ăn được nửa chừng, bỗng nghe nức nở ngào.
Những giọt nước to như hạt đậu chã tô.
Tôi vội đưa khăn giấy: 'Trời, không ăn được cay thì khác chứ.'
Phùng ngẩng đầu tôi: 'Tôi bò mà.'
Miệng đầy mì, nói không rõ lời.
Tôi nói gì cơ?'
Không ngờ hỏi khiến phương gào thét thảm thiết: 'Tôi bò mà! Sao không bò!'
Thế cả quán sang chằm.
Ánh hiểu mọi người đổ dồn phía tôi, như thể cư/ớp miếng bò hắn.
Tôi muốn thổ, thầm kêu hệ thống:
'Anh đây nhân vật chinh phục? giám đốc tương lai?'
Hệ thống suy lâu mới đáp: phiếu năng, được đào tạo.'
5
Nhờ mối lương duyên bò, và quen nhau.
Sau thời gian tiếp nhận ra đúng thiên tài kinh bẩm sinh - lý trí tuyệt đối, lực dị thường.
Chỉ tiếc sinh thời kinh tế khăn.
Khi làn sóng suy thoái qua đi, thành tất yếu.
Thế để chinh phục và đào tạo 'cổ phiếu năng' này, bắt đầu hợp tác nghiệp với hắn.
Tôi đổ hết tiết kiệm v/ay mượn Lâm Phạm một khoản lớn.
Nhưng ki/ếm bao giờ cũng khó.
Huống chi hai đứa mới ra kêu vốn, phán tác luôn coi thường.
Chúng trắng tay, cách liều mạng.
Trên bàn dám nói lấp lửng.
Đêm say xỉn nôn mửa, nước lạnh xong lại làm thâu đêm.
Nhưng dù vậy, vẫn đầu lừa.
Trước đầu tiên ra khách ý, đầu bỗng rút vốn.
Chúng mưu sinh cố gắng thương lượng cuối.
Trên bàn lực nâng ly.
Dưới bàn, bàn tay đầu đặt lên đùi tôi.
Say khướt kịp phản ứng, nện một quyền.
Cú đ/ấm này khiến tan tành, sạch túi.
Đêm thức trắng văn phòng thuê, im lặng diện.
Khi đông ló dạng, vỗ vai tôi: 'Man kìa.'
Tôi ngẩng đầu, tầng mây dày đặc chắn hướng mặt trời mọc, nhưng ánh vàng xua tan đen.
Phùng âu 'Rồi ổn thôi.'
Ánh kiên định khiến gật đầu: 'Ừ, ổn.'
Cũng ngày hôm Lâm Phạm điện than khóc trai phụ bạc, không cưới được nữa.
Tôi nói: 'Vậy chị mượn cưới nhé.'
Đầu dây im bặt giây, 'đ.m' vang lên trước cúp máy.
Phùng 'Ai đấy?'
Tôi đáp: 'Chúng ta sắp khá rồi.'
6
Tiền cưới Lâm Phạm quả nhiên linh nghiệm.
Nhờ 50 triệu ấy, và động lại án.
Năm khoán phục, thiếu hụt vốn.
Dự v/ay nghiệp nhỏ cùng được đầu để Vạn Hanh nhận khoản đầu đầu tiên.
Người tìm khó, dễ.
Công việc từ 50 triệu, 100 triệu tỷ... như quả cầu tuyết lăn ngày lớn.