Như tương lai tôi, tin chắc thi tốt kỳ thi cuối kỳ. Một luôn may mắn, cậu một đó cậu bị sốt, cố gắng chịu môn thi cuối cùng hơi thở nên nặng nề. quả cuối cùng cậu vẫn một bậc so với tiêu vào Thanh Bắc. đó cậu ngồi lâu trên sân trường, đi cùng. Nụ cậu đượm vị đắng: 'Cảm giác như luôn gặp xui xẻo.' vốn khác, đ/au thay cậu ấy. 'Không đâu, học lực cậu tốt, thi Đại học vẫn vào Thanh Bắc mà.' 'Khác nhau cúi đầu, 'Tôi sợ mẹ thất vọng.' bàng hoàng. 'Thật sự sợ.' Giọng cậu vọng khí, vỡ từng phân tử, những sóng âm đó hóa lưỡi sắc qua nhĩ, đ/âm thẳng vào trái tim cậu rỉ m/áu. Chợt nhận cậu cũng mới mười sáu cùng tuổi với Những phiền muộn gia đình đối mặt, cậu cũng gánh chịu. Chúng đều mới mười sáu 'Cậu rồi.' khen cậu thiên tài, đó lời tỏ tình Doãn tôi, với cậu ấy. 'Cảm ơn.' cậu cười. Lời quá vị, thậm chí chút ngoài cuộc. nghĩ lời nào hay hơn, đồng với cậu ấy, nỗi đ/au cậu ấy, xót sự chuyện cậu ấy, dừng lại ở nào khiến cậu vui, cần sự ép buộc tồn làm cậu cũng được. Tình gia đình thật bài toán khó giải. Che chở bạn, trói buộc bạn, lại hành hạ bạn. Khi về nhà, vẫn lo lắng cậu ấy. hỏi những lời mắ/ng ch/ửi lần kéo dài bao lâu, bao nhiêu chiếc ly vỡ. Và mất bao lâu để ng/uôi ngoai nỗi buồn. Cậu gặp á/c không? Hy vọng không, giấc mơ riêng tư nhất, vọng cơn nộ lan đó, vọng được chút bình yên. ngờ cơn nộ lại lan tỏa kinh khủng mức... th/iêu đ/ốt chính 22. đó một ngày bình thường, thời tiết như khi. bị gọi vào văn phòng, khí trọng, giáo viên chủ giám thị, ngồi một góc với vẻ âm ngác người, biết chuyện dâng giác bất Giám thị tiếng trước: 'Liễu Tân Chi, chúng gọi em vào để hỏi xem em qu/an đắn với sinh nào Ông đặt trước một tập chụp cảnh cùng nhau trên sân trường, ánh đèn mờ ảo, được chụp qua hàng qua đường. đ/ập mạnh, tức phủ nhận: 'Không có, hôm đó là...' 'Chỉ gì? Trong em c/ắt ngang. 'Là cháu...' ấp úng, giác ức trào dâng vẫn cố thêm: 'Nhưng cháu qu/an chúng cháu bạn, vì một bức kết tội chúng cháu? nữa, cuộc cháu, gọi mỗi cháu vào đây?' thừa nhận chất chứa h/ận khi vẻ đ/ộc á/c Giang. Đúng vậy, chính đ/ộc á/c, khác hình phụ nữ từng gặp xưa. bắt đầu sợ hãi, trách tại vu khống vì một tấm ảnh, nhắm vào Mối h/ận thậm chí lan Trần. Cậu đâu? Sao cậu đối cảnh như tôi? Sao ngăn mẹ cớ sự? phắt dậy: con trai tao, tao bắt ở nhà phản tỉnh rồi, cắn bật khóc. thật lại nữa. Đáng lẽ phản kháng, ở đây biết tội. lúc đó sợ hãi mức cổ họng như nghẹn lại nên lời. ba văn phòng, soi xét tôi, sẵn định kiến về rồi, giải thế nào? Tự minh đây? nữa, thật sự Trần. Tình thật bị thổi phồng, bị tô vẽ qu/an bất chính, thậm chí bị nhầm dỗ. nếu cũng tôi, lẽ nào cậu bảo vệ tôi? Vậy cậu chữ phương đ/ộc xuống đầu lúc quá nặng nề. Cụm từ đóng đinh vào cột nh/ục khiến thốt nên lời. sự công kích Giang, hoàn bất lực. vẫn luôn yếu như vậy. mẹ bỏ đi, lạnh nhạt. Giờ đây trước Giang, vẫn yếu 'Ai chứ, bạn thôi, chứng minh.' Giọng lên, phảng sự tức Doãn nhíu bặm từng bước tiến bên rồi nắm ch/ặt tay 'Nếu một tấm chứng minh qu/an bất chính chụp giám thị chung, liệu kết tội qu/an bất chính không?' Cô bênh vực bằng luận ngớ ngẩn đáng yêu. cứng giám thị xám xịt, giáo viên chủ nhịn nổi. 'Thưa thầy, em thật bất công, nếu học sinh yêu đương ít nhất gọi bên đối chất, để mỗi Liễu Tân Chi b/ắt n/ạt ta Doãn ngừng tiếng, cuối cùng bị giám thị ngắt lời: 'Được rồi, chúng rõ, em liên về đi.'