“Vậy thì chúng cùng chung vui đông sẽ náo nhiệt hơn.”
Bố tôi: “?”
Chị gái đẹp: “?”
Tôi: “??”
Tôi vội ngẩng trừng Dật, xem đi/ên không.
Đưa hò bạn gái hiện tại chung cơm, đúng không?
Hợp chứ?
Nhưng đã kéo bên cạnh xuống.
Chị gái đẹp lát cũng theo.
Bố nhau, tiện đuổi khách.
Thế bữa quái đầu.
Tôi im lặng gi/ận dữ gạt tay to đang nghịch dưới trải bàn.
Cố đ/au sắc đổi.
Sau đó nhẹ phần thịt mềm trên gối tôi.
“Em món bữa nay đãi.”
Tôi anh, ngoan ngoãn đưa đơn gái đẹp.
“Chị ạ.”
Chị gái đẹp lại liếc đang đảo phía tôi.
Khóe miệng nở cười dịu dàng.
“Được, ơn em.”
13
Món đầy bàn, mọi dùng bữa.
Nhưng ai biết, dưới tấm bàn, tay kia càng lúc càng phóng túng.
Như đang trừng ph/ạt chú cún con hay gi/ận dỗi.
“Lạc à? đỏ thế?”
“.......”
“Lạc sao còn đổ mồ hôi nữa?”
“.......”
“Lạc cần rửa không? Trông hơi kì quặc.”
Đúng kẻ đạo nhân nghĩa.
Khi tò run tay, đũa suýt xuống đất.
Gắng gượng nở cười ngoan ngoãn:
“Bố mẹ, con sinh mọi cứ ạ.”
“Ừ, tiện thể nhắc bếp món.”
“Vâng ạ.”
Tôi bình tĩnh rời bàn, hướng phía sinh.
Một lát sau, cũng ki/ếm cớ theo.
Kéo đỏ phòng riêng tối om người.
......
“Puppy vui rồi.”
Anh cố tình trêu tôi.
Tôi cắn tay cái, xị xuống:
“Cố Dật, thật quá đáng, gái kia làm gì sai đâu.”
“Anh biết, nên vừa đã nói bạn gái rồi. Hôm nay chỉ bữa cơm xin lỗi, ấy đã hiểu chúc phúc.”
“Nhưng thể ngay cạnh thế này, phát hiện thì sao?”
Cố kéo lại chiếc nhàu nhĩ tôi.
“Vậy thì công luôn đi.”
“Anh đợi nữa.”
Tôi lắc quầy quậy, bực bội:
“Không được, đã nói thể công mà.
“......”
Việc liên tục né tránh khiến sắc dần lùng, xa cách.
Giống hệt vẻ đến đón ngày học đại học năm xưa.
“Nếu chỉ đương lén dám lời chúc phúc, thì tôn trọng quyết em.”
Nói xong, quay lưng rời khỏi phòng riêng tối om.
14
Đây lần nhạt kể nhau.
Lạnh đến mức cái độ ngoài trời cũng chẳng thấm đâu.
Tự mang theo năng hạ nhiệt.
Không tin nhắn lại, lầu trên lầu dưới hầu như chẳng mặt.
Một tối, đổ rác, tình cả Dật.
Cố bá ân cần thăm:
“Lạc dạo này bệ/nh hả? mày xanh xao thế?”
“Dạ ạ, chỉ hơi nắng thôi.”
Tôi ngoan ngoãn đáp, liếc sang.
Trước kia khó chịu, sẽ lập quan uống th/uốc, nhẹ nhàng m/ắng.
Nhưng giờ, chỉ cúi chơi điện thoại.
Ánh chẳng hề hướng phía tôi.
Tim như bị vật gì bóp nghẹt, ngột ngạt khó thở.
Tôi gượng hồi đáp vài câu vội vã bỏ chạy.
Dù đêm trước cửa phát hiện đống th/uốc hạ sốt đồ thích.
Người gửi, cần nói cũng rõ.
Đây chính tình “không quen biết trước đời” mà hằng mong ước.
Nhưng sự đối xử như vậy, lại đ/au lòng vô cùng.
Đúng đồ đáng gh/ét.
Những ngày sau nghe kể lại xem với các gái đẹp.
“Hôm nay về, đang nói chuyện với gái.”
“Là tóc dài à?”
“Không, tóc ngắn.”
“À, hôm lão nói chở tóc dài, tưởng đã thành rồi.”
“Ha ha, Tết này sẽ nghe tin đính hôn.”
Tôi bỏ điều đồ vặt, đảo phòng.
“Lạc xem phim nữa à?”
“Dạ ạ.”
Về đến phòng, lao sinh.
Nôn thốc tháo.
Giữa cơn buồn nôn, chợt điều gì, càng tái mét.
Không lẽ......
15
Đợi ngủ say, lặng rời nhà.
Ngoài khu dân th/uốc mở 24/24.
Tôi m/ua vài thứ, tìm sinh công cộng sợ sạch.
Đành quay về.
Đúng lúc bãi đậu xe, xe ngoài.
Qua cửa kính hạ, nữ đẹp tóc uốn sóng.
Lại đổi sao?
Cố ngẩn bên đường, đạp phóng đi.
Thế đấy.
Đã đến mức đưa à.
Tôi nắm ch/ặt túi th/uốc, đờ theo xe.
Một ý bi thương vừa lên, chiếc SUV đang chạy đến cổng khu đột ngột phanh gấp.
Một lát sau, nữ cùng xuống xe.
Anh giơ tay ta.
Trong lúc cả hai đều nở cười.
Người nữ kia còn ngoái phía ánh đầy ý nhị.
Khi rời xe quay khu.
Lần này ngang dừng lại.
Kính xe hạ xuống, đầy bất lực:
“Lên xe Tống Lạc.”