Tát cạn ao để bắt cá

Chương 6

16/06/2025 07:07

「Không đi.」

Tôi đầu không chịu nhúc nhích.

「Người lúc nãy họ của em.」

「......」

「Lạc Lạc, nghe đậu xe đi, em.」

「Anh phiền.」

Tai bừng, nghe leo lên xe.

Anh lại đỗ xe góc tối của đậu.

Nụ hôn sau cơn gi/ận khiến lòng thỏa mãn nghẹn ngào.

Vài phút âu yếm ngắt quãng, ánh Dật bỗng dừng ở bên đùi tôi.

Anh qua loa:

「Không không gọi điện ch/ửi nhưng lại đêm m/ua lén đồ ăn vặt hả? M/ua gì cho xem.」

Vừa vừa kiểm tra.

Tôi gi/ật mình, vội giấu góc:

「Không gì, Đồ riêng tư đấy!」

「Cái gì riêng tư? Quần của giặt bao lần rồi, còn gì phải giấu?」

「Dù sao Thật mà!」

Ánh láo liên, lộ vẻ hốt hoảng.

Cố Dật hiểu rõ. thu lại vẻ lơ đãng, nheo nguy hiểm.

Áp lực khủng khiếp ra.

「Tống Lạc, đưa đây.」

「......」

Tôi ấp đưa cho anh.

Chiếc mở toang.

Lộ ra th/ai còn nguyên tem.

16

Đêm đó, bố bị Dật tập hợp đủ.

Anh thẳng thừng ném ra quả bom:

「Cháu Lạc nhau gần hai năm rồi.」

「Nhưng mọi yên tâm, ngày nhập học học mới phải lòng ấy. Trước đó không cảm chính.」

「Chúng nhau thành, đợi tốt nghiệp sẽ kết hôn.」

「Vợ của tiến sĩ xét chế, Lạc không phải vất vả vẫn công việc ổn định.」

「Giấu diếm vì mọi phản đối, làm hai mất hòa khí.」

「Hôm ra không phải để phép, để nhận chúc phúc.」

Nói rồi, nắm ch/ặt trước mặt mọi người.

...

Bốn vị phụ tỉnh hẳn ngái ngủ, nhìn nhau ngơ ngác.

lên tiếng trước, giọng không tin nổi:

「Vậy mấy cô gái xem dạo sao?」

「Gặp mặt đầu đã bạn gái. số hợp tác nghiên c/ứu, nên đó không phải xem bàn công việc.」

「Thuận tiện... kí/ch Lạc mạnh dạn hơn.」

「.......」

Tôi cúi gầm mặt.

Đúng vậy, bị kí/ch thật, nhưng vẫn nhát gan.

Bố gãi đầu:

「Thế ra mấy lần sang toàn để hẹn hò bé?」

「Đúng ạ.」

「Bảo sao cứ hai lượn ra bếp, hay đổ rác!」

Ông cụ vỗ đùi đét, vỡ lẽ.

Mẹ khắc nhìn tôi:

「Tống Lạc, tự thuật đi, để Huy Dật chịu tội thay.」

...

Tôi hít sâu:

「Dạ, Dật. không phải theo cua ấy.」

「Anh không chối nên đáp lại.」

「Nếu phải m/ắng phải đ/á/nh, cứ con.」

「Bảo sao dạo cứ thẫn thờ, ra tr/ộm đương.」

Mẹ giơ tét mông tôi.

Tôi theo phản xạ.

Một cái người, th/ai trong quần ngắn chưa kịp cất xuống đất.

...

Cả phòng ch*t lặng.

Lần trầm tĩnh nhất nổi trận lôi đình:

「Cố Dật! thú vật!」

17

Hôm sau, vị phụ tống bệ/nh viện.

Không may hay rủi.

Kết quả: không th/ai.

Do trời ăn vặt nhiều, thêm suy nghĩ linh tinh khiến buồn nôn. Chỉ cần kiêng đồ ăn vặt vài ngày ổn.

Bốn vị vừa m/ắng Dật thậm tệ: 「...」

Cố 「...」

Tôi gãi đầu: 「Hay ăn cơm nhỉ?」

Không ai chối.

Hai 「đoàn viên」dùng bữa trong không khí ngượng ngùng.

Tan tiệc, ai về nấy.

Bố không m/ắng tôi, chỉ chọc ngoáy Dật:

「Biết thế nhờ nó chăm sóc Cây cảnh trồng bao năm bị heo mổ.」

Tôi: 「...」

Tôi liên tưởng mặt heo lên hình chàng.

Chà.

Buồn cười thật.

Mẹ ng/uôi gi/ận.

túc:

「Con thực sự nó hay bị nó mê hoặc?」

「Con thực sự ạ.」

「Nó b/ắt n/ạt không?」

「Không ạ.」

「Sao không bố mẹ?」

「Con mọi họ phản đối.」

Mẹ dài: họ chỉ mong các hạnh phúc.」

「Cứ đi.」

Tôi ôm khóc òa.

Khi bố đỏ ôm gái, bật dậy khích:

「Vậy xem phim Dật nhé! Tối về muộn không ạ?」

「...」

Mẹ lạnh lùng: Giờ giới chiều. một phút, bảo nó bao giờ nhà.」

「???」

Tôi lồng lộn chạy lên lầu tìm Dật, tranh thủ giây.

Vừa hay gặp đang xuống cầu thang.

Anh ôm nhưng dài:

「Đi hẹn hò thôi. chỉ ăn trưa.」

「Sao???」

「Bố đặt giới 2h trưa. Nếu không đưa về, họ sẽ mai cho mấy chàng học trẻ trung hơn.」

「???」

Thế thì còn đâu gian làm chuyện lớn!

Tôi kéo Dật xuống lầu.

Tiếng vang khắp cầu thang.

Lần không bị bố phát hiện đương.

Chỉ lo lắng cho hai mệnh thương.

Đó một kiểu tận hưởng ngọt ngào khác.

(Hết)

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm

Tướng Gia Sủng Ái Ta

Chương 31
Sau khi liên tục đánh ba vị hôn phu đến mức bị hủy hôn, phụ thân ta cho rằng ta có chút vấn đề về tâm trí. Người vội vã vào cung diện kiến Thánh Thượng, khóc lóc cầu xin Bệ Hạ đưa ta vào Quốc Tử Giám để rèn giũa lại từ đầu. Nào ngờ... ta lại nhất kiến chung tình với mã phu trông ngựa ở học viện. Để dụ dỗ hắn cưới ta, ta cách dăm bữa nửa tháng lại giả vờ đáng thương chạy đến chuồng ngựa. Hôm nay thì bị thương ngã vào lòng hắn, mai thì bệnh nặng để hắn chăm sóc cả đêm, mốt thì cùng hắn thức trắng đêm đàm đạo nhân sinh lý tưởng... Mãi cho đến khi dỗ dành được chàng gật đầu, ta nửa đêm vượt tường về nhà báo tin mừng. Phụ thân nghe xong, xác nhận đi xác nhận lại người muốn tới cầu thân là một gã mã phu, liền vác cuốc rượt theo ta, thề phải đoạn tuyệt quan hệ máu mủ… Sáng hôm sau, mã phu thật sự đến cửa cầu thân. Hắn mặc áo bào thêu rồng cưỡi trên lưng ngựa, anh tư bừng bừng, phía sau là hàng trăm cấm vệ quân. Cha ta đang cầm cái cuốc chặn ở cửa, chuẩn bị cho mã phu mất mạng ngay tại chỗ, lập tức sợ đến quỳ rạp xuống đất. "Gần đây quên đốt vàng mã cho nương con rồi, thế nào lại dẫn cả tên Diêm Vương – thừa tướng đến cửa, nhìn cái thế này, chẳng lẽ hắn đến tịch thu gia sản nhà ta..." Ta:
Cổ trang
Hài hước
Ngôn Tình
2
Mù Là May Hả? Chương 25