Tôi luôn cảm thấy phản ứng của Lĩnh Tế có chút kỳ lạ khó tả.

Chỉ là nói về chuyện cao lên thôi mà.

Sao cậu ấy lại có biểu cảm vừa trang nghiêm vừa e thẹn như vậy nhỉ?

4

Suốt thời gian quân sự,

mối qu/an h/ệ giữa tôi và Lĩnh Tế tiến bộ vượt bậc.

Chủ yếu nhờ vào sự "mặt dày" của tôi.

Tôi kiên trì nhắn tin và mang đồ ăn cho cậu ấy mỗi ngày.

Cầu người khác mà?

Phải thể hiện thái độ cho đúng chuẩn chứ!

Nhìn thấy chúng tôi ngày càng thân thiết,

tôi giả vờ tình cờ hỏi:

"Để cao được như cậu thì có khó không?"

"Không khó."

Ồ, tôi hào hứng xoa tay:

"Điều quan trọng nhất là gì?"

"Di truyền."

Tôi tức đến trợn mắt.

Thằng nhóc này, ngay cả anh em cũng giấu nghề.

Xem ra vẫn phải dựa vào quan sát vậy.

Tôi và Lĩnh Tế đều thuộc khoa Quản trị Kinh tế.

Cậu ấy học Tài chính, tôi học Thương mại Quốc tế.

Dù không cùng lớp nhưng có vài môn đại cương học chung.

Chúng tôi đi học, tham gia nhóm đại sáng tạo, ăn cơm, chơi bóng rổ - luôn kề vai sát cánh.

Trong trường, đâu đâu cũng thấy hai chúng tôi như hình với bóng.

Một buổi tối, bạn cùng phòng hỏi tôi với vẻ ranh mãnh:

"Thì Dữ, cậu chơi thân với Lĩnh Tế thế, biết cậu ấy thích ai không?"

Hắn hào hứng buôn chuyện:

"Chị khóa trên trong hội tôi hôm qua tỏ tình bị từ chối. Lĩnh Tế bảo đã có người thích rồi."

"Nhưng quanh đi quẩn lại, chẳng thấy cậu ấy thân thiết với cô gái nào?"

Tôi chống cằm suy nghĩ rồi gật đầu:

"Ừ, chưa từng thấy Lĩnh Tế chủ động tiếp cận con gái."

Bạn cùng phòng thở dài:

"Ngay cả cậu còn không biết thì chắc người ấy không phải trong trường ta rồi."

"Nhiều người chụp được cảnh Lĩnh Tế nhìn điện thoại cười tủm tìm."

Hắn lật ảnh trên tường tỏ tình đưa cho tôi.

Trong ảnh, Lĩnh Tế đang nhìn khung chat mỉm cười, ánh mắt thoáng e thẹn - dáng vẻ của chàng trai đang trò chuyện với crush.

Bạn cùng phòng tặc lưỡi:

"Trai đẹp như Lĩnh Tế mà đi thầm thích người ta, ngược đời thật."

"Chẳng biết cậu ấy thích kiểu người nào nhỉ?"

Tôi cũng cảm thán:

"Chắc hẳn phải là người cực kỳ ưu tú."

Liếc nhìn thời khóa biểu, tôi nhắc nhở:

"Mai có lớp Khái luận Kinh tế Đầu tư, 8 giờ sáng đấy. Đừng buôn chuyện nữa, ngủ sớm đi."

Cả phòng đồng thanh kêu rên.

Bọn tôi toàn những con cú đêm, lớp sáng sớm là cực hình.

Đúng lúc mọi người chán nản, tôi lên tiếng:

"Không sao, mai tôi bảo Lĩnh Tế giữ chỗ cho cả phòng."

Cả phòng bừng sáng:

"Đại ca! Cậu sai được cả Lĩnh Tế á?"

"Một ngày là đại ca, cả đời là đại ca!"

"Phê quá, được soái ca của trường giữ chỗ!"

Xử lý xong chuyện giữ chỗ, tôi nằm trên giường nhắn tin cho Lĩnh Tế:

[Nhân tiện, cậu thường ngủ lúc mấy giờ?]

[10 giờ 40.]

Sớm thế! Hóa ra muốn cao phải ngủ sớm.

Tôi hào hứng gõ:

[Vậy từ nay tôi cũng ngủ giờ này, đồng bộ với cậu.]

[Chúng ta còn có thể chúc nhau ngủ ngon, hehe.]

Bên kia hiện "Đang nhập..." mãi, cuối cùng chỉ gửi một chữ:

[Ừ.]

5

Sáng hôm sau, cả phòng tôi đến lớp học lớn vừa kịp giờ.

Bạn cùng phòng nghịch ngợm xoa đầu tôi, bỗng dừng tay khi thấy ánh mắt lạnh băng của Lĩnh Tế.

Cậu ấy gõ ngón tay lên mặt bàn, vẻ mặt khó chịu.

Lĩnh Tế giữ cho chúng tôi hàng ghế đầu - nhưng có sự khác biệt.

Chỗ tôi ngồi cạnh cậu ấy, giữa hàng trái.

Ba đứa bạn tôi ngồi tận hàng phải, cách xa một lối đi như hai đầu chiến tuyến.

Tôi ngồi xuống hỏi:

"Sao không giữ chỗ cho tụi mình ngồi cạnh nhau?"

Lĩnh Tế vuốt lại mái tóc xù của tôi, chậm rãi đáp:

"Các cậu đến muộn, chỉ còn chỗ đó."

Nhìn vẻ mặt thành khẩn của cậu ấy, tôi tin ngay.

Tiện tay lấy chiếc bánh trong túi đưa cho Lĩnh Tế:

"Mang cho cậu đấy."

"Ăn lúc giải lao cho đỡ đói."

Cậu ấy liếc nhìn tôi:

"Bọn họ có không?"

"Không, chỉ m/ua riêng cho cậu thôi."

Nghe xong, Lĩnh Tế ngừng gõ bàn.

Vẻ mặt dịu lại như chó sói thu nanh vuốt.

Tôi thầm ghi nhớ:

Xem ra cậu ấy rất thích loại bánh này.

6

Trưa hôm đó, khi tôi và Lĩnh Tế vào căng tin,

một chàng trai tóc ngang vai vẫy tay nhiệt tình: Chu Dạng.

Bạn thân từ nhỏ của Lĩnh Tế, học khoa Mỹ thuật trường D.

Tôi để tóc xoăn cho trông cao hơn.

Cậu ta để tóc dài tỏ vẻ nghệ sĩ.

Nhìn xa thì na ná nhau - hai gã trai điển trai u sầu.

Nhưng vừa mở miệng đã hết u sầu:

"Bố ơi, cho con xin miếng đậu phụ nhé?"

Chu Dạng nhìn chằm chằm vào đĩa đậu phụ tôm của Lĩnh Tế, mắt sáng như husky đói.

"Cút."

Lĩnh Tế thậm chí chẳng ngẩng đầu.

Chu Dạng quay sang tôi than thở:

"Tôi quen Lĩnh ca hơn chục năm, cậu là người đầu tiên giành được đồ ăn trong bát cậu ấy đấy."

"Thì Dữ à, cậu nắm tì vết gì của hắn thế?"

Tôi x/ấu hổ cúi đầu.

Thực ra chính Lĩnh Tế nắm khuyết điểm của tôi - biết tôi lén độn giày để cao hơn.

Sợ cậu ấy bật mí, tôi lén đ/á chân Lĩnh Tế dưới bàn.

Chu Dạng tròn mắt:

"Bàn kính mà, tôi thấy hết đấy nhé!"

May là hắn không hỏi sâu, chỉ buồn bã than:

"Con đích tử không còn được sủng ái rồi..."

Tôi an ủi:

"Tôi đến để gia nhập gia đình này thôi."

Nghĩ một lát, tôi nói thêm:

"Nếu muốn, cậu có thể gọi tôi là tiểu bố."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thân Nhập Cuộc, Đôi Bên Chìm Đắm

Chương 17
Tôi và em gái là con dâu nuôi từ bé mà ông trùm Cảng Thành chọn cho hai người con trai của ông ta. Tôi đi theo nhị thiếu gia hiền hòa, lễ độ; còn em gái tôi thì đi theo đại thiếu gia - kẻ nổi tiếng b/ạo ngược và trăng hoa. 20 năm ở bên cạnh, tôi chắn cho nhị thiếu gia mười chín lần nguy hiểm đến tính mạng, những v/ết thư/ơng nhỏ thì kể không xuể. Chỉ cần anh lên tiếng, dù là dao núi hay biển lửa, tôi cũng lao vào không hề chớp mắt. Anh thích sự trung thành của tôi, nhưng chưa từng để tôi phục vụ hay đến quá gần. Tôi cứ nghĩ anh gh//ét những vết sẹ/o đầy trên người tôi, nên chưa bao giờ dám vượt ranh giới. Rồi một vụ t/ai nạ//n giao thông xảy ra, đại thiếu gia ch//ết cháy trong biển lửa. Đêm tôi đến giữ linh, tận mắt nhìn thấy nhị thiếu gia ôm lấy em gái tôi – toàn thân đều là vết thương và thành kính hôn lên từng vết s/ẹo của cô ấy. “Những năm qua em chịu khổ rồi. Cuối cùng anh cũng có thể đường đường chính chính ở bên em.” Thì ra, người anh luôn giữ mình vì… là em gái tôi. Đêm ấy, anh nhìn tôi và nói: “Em ấy đã bị anh cả tr/a t//ấn lâu như vậy rồi, làm sao có thể để em ấy giữ tiết thờ chồng nữa? Em làm thay đi. Nhiệm vụ này còn dễ hơn mấy lần em suýt ch//ết trước đây, đúng không?” Tôi đồng ý. Xem như đây là lần cuối cùng tôi tuân lệnh anh. Không ngờ, ngay ngày thứ hai tôi “giữ lễ quả phụ”… đại thiếu gia lại trở về.
12.49 K
5 Vòng luẩn quẩn Chương 47
6 Phản nghịch Chương 23
7 Ăn 2 Lương Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Hoàn Hồn Hàn Y Dạ

Chương 6
Lễ Hàn Y, tại ranh giới âm dương, tro giấy bay tán loạn. Em gái tôi đang đốt quần áo và tiền giấy cho tôi ở đầu ngõ. Tôi co ro ở bên kia sông Vong Xuyên, chờ đợi khổ sở cả ngày, thậm chí không thể chạm vào một mảnh tro giấy còn hơi ấm. Lòng quyết tâm, tôi quyết định lên trên để xem rõ ràng. Tôi hối lộ quỷ sai bằng trâm vàng, lén lút trở lại dương gian. Chỉ thấy trước lò lửa của em gái tôi, một đám cô hồn dã quỷ ùa lên đông nghịt. 'Dám cướp đồ của lão nương, cũng không thèm hỏi thăm lão nương khi còn sống là ai!' Tôi xua tan đám quỷ. Nhưng lại thấy em gái tôi đang chịu khổ vì tưởng niệm tôi. Mẹ kế vu khống, gia pháp đánh đòn đến mức thoi thóp. Âm dương cách biệt, tôi điên cuồng lao tới, nhưng chỉ có thể đứng nhìn cây ván rơi xuống. Trong tuyệt vọng, tôi trở lại địa phủ, quỳ gối cầu xin phán quan. Tiêu tan hết tất cả bảo vật tùy táng, với cái giá là hồn phi phách tán, đổi lấy bảy ngày thân xác quỷ dữ. Và hãy xem trong bảy ngày này, một sợi cô hồn làm thế nào để lật đổ nhân gian.
Báo thù
Cổ trang
Linh Dị
44
Dã Minh Chương 8