**Năm thứ ba chăn trâu**, giới tu tiên có một vị tiên nhân trốn thoát. Hệ thống bảo ta đi bắt người.

*"Ngươi đưa người ấy cho nhân vật chính công, mở ra mối tình đ/au khổ sâu đậm của họ."*

Ta nhìn nhân vật chính của câu chuyện bị rút xươ/ng, móc mắt.

Vị tiên nhân này ta quen biết. Khi còn là kẻ ăn xin, hắn đã cho ta hai chiếc bánh bao.

Một người rất tốt, tốt đến nao lòng.

**1**

Ta cẩn thận kéo hắn từ dưới nước lên.

Những vết roj chằng chịt hiện rõ trong không khí loãng.

Vết s/ẹo kinh khủng nhất gần như xuyên suốt cả lưng, ngoằn ngoèo như rắn đ/ộc.

Chỗ vốn có xươ/ng tiên, giờ sờ vào chỉ thấy trống rỗng.

*"Hệ thống, xươ/ng tiên... đi đâu rồi?"*

*"Bị mổ lấy rồi. Thời Khanh là nhân vật mạnh nhất toàn văn, không lấy xươ/ng tiên thì sao kìm hãm được? Cũng chẳng thuận lợi cho tình cảm về sau."*

Giọng ta khẽ run, tay không dám chạm mạnh.

*"Có đ/au không?"*

Hệ thống chê ta ngốc: *"Bọn họ đâu phải kẻ ngốc! Lúc tỉnh táo sao thành công được? Cho uống th/uốc mê, ngất đi thì còn đ/au đớn gì!"*

Thấy ta hỏi nhiều, hệ thống bực bội: *"Lo mà đưa người đi! Ngươi nhận tiền rồi về, ta offline du lịch đây. Thế là xong!"*

Thân hình tiên nhân cao lớn, nhưng nhấc lên lại nhẹ bẫng.

Áo trắng phất phơ, xươ/ng sườn lộ rõ khiến ta rơi nước mắt.

*Bọn họ thật keo kiệt! Nói gì yêu gh/ét tình th/ù, nhưng ngay cả cơm cũng chẳng cho ăn no. Biến người thành thế này...*

Có lẽ vì ta khóc nhiều quá, hệ thống chợt dịu giọng:

*"Dù sao cũng là mối tình sâu đậm, giai đoạn đầu phải chịu khổ đôi chút. Ngươi đừng lo, tiểu thuyết này kết thúc có hậu. Cuối cùng đều sẽ hạnh phúc."*

Ta nhớ lại cuốn sách hệ thống từng kể.

Trong ấy, đệ tử sa vào m/a đạo dùng th/ủ đo/ạn bẩn thỉu kéo vị sư phụ như ánh trăng xuống vũng bùn.

Năm đó lật vài trang đã thấy gh/ê t/ởm, ta liền dùng nó chèn chân bàn.

Đi được nửa đường, hệ thống gi/ật mình: *"Ngươi đi sai hướng rồi! Đây không phải đường đến M/a tộc!"*

Ta ôm ch/ặt người trên tay:

*"Ta sẽ không đưa hắn đi. Chỉ có á/c q/uỷ mới đưa ân nhân vào địa ngục. Người có lương tâm không làm chuyện này!"*

**2**

Lúc Thời Khanh tỉnh dậy, ta đang sắc th/uốc ngoài sân.

Gió cuốn mùi đắng chát lên tận chín tầng mây.

Hắn mất đôi mắt, vật vã ngã từ giường xuống, tay mò mẫm vô định.

Nghe tiếng ta bước vào, hắn hoảng lo/ạn đ/âm vào góc bàn, thở gấp từng hồi.

*"Ai sai ngươi tới? Tần Trúc? Hay Thẩm Chương?"*

Ta gãi đầu, không biết giải thích hệ thống là gì.

Ánh mắt liếc qua con trâu vàng ngoài cửa, ta đổ hết tội lên nó:

*"Không phải. Lúc dẫn trâu xuống sông, ta gặp ngài."*

Con trâu bị đổ oan, bất mãn kêu lên vài tiếng rồi quay lưng, phô mông ra phía ta.

Động tĩnh ồn ào khiến vết thương trên người tiên nhân lại rỉ m/áu.

Ta đành bôi th/uốc, băng bó lại.

Hắn yếu đến nỗi giọng r/un r/ẩy: *"Ngươi là ai?"*

*"Thủ Thời."*

Ta không biết chữ, hỏi hệ thống mãi mới tự đặt tên này.

Th/uốc ngoài sân sắc xong, mùi đắng nghẹt thở.

Thời Khanh nghiến răng không chịu uống, sợ ta bỏ đ/ộc.

Ta an ủi: *"Ngài từng c/ứu ta. Đừng sợ."*

Tiên nhân nhíu mày: *"Lúc nào?"*

*"Trước miếu thành hoàng... hai chiếc bánh bao."*

Khi ấy ta chưa chăn trâu. Chỉ là kẻ ăn xin co ro trong miếu đổ, suýt ch*t đói thì được một tiên nhân ánh vàng tỏa sáng bước vào, đưa hai chiếc bánh nóng hổi.

Hắn kéo ta khỏi miệng vực.

Thời Khanh nhíu ch/ặt mày suy nghĩ, rồi mặc ta đổ thứ nước đắng ngắt vào miệng.

Gương mặt tuấn tú nhăn nhó như bánh bao vừa nhúng giấm.

Ta rửa sạch ấm th/uốc.

Thời Khanh nói dối. Chắc chín phần mười hắn chẳng nhớ.

Nhưng cũng phải thôi. Một vị tiên nhân tốt bụng thế này, hẳn đã c/ứu vô số kẻ ăn xin như ta.

**3**

Trong căn nhà tranh thêm một người, việc mỗi ngày của ta cũng chất cao hơn.

Cày ruộng, chăn trâu, sắc th/uốc.

Thời Khanh vốn tính tốt bụng, uống vài thang th/uốc đã bớt phòng bị ta.

Nụ cười hắn khiến đôi mắt cong lên, nhìn thôi đã thấy lòng ấm áp.

Chỉ có điều vết thương trên người mãi chẳng lành.

Ta từng lén nhìn một lần.

Vết s/ẹo vừa đóng vảy lại rá/ch toác, m/áu tươi đan xen. Cứ thế lặp lại không ngừng.

Định xem kỹ hơn, bị hắn che mắt:

*"Đừng lo. Tự khỏi thôi."*

Không phải vậy!

Ai cũng bảo người có xươ/ng tiên là tu tiên bẩm sinh, bất tử bất diệt.

Nhưng một khi mất xươ/ng tiên, họ còn yếu hơn phàm nhân.

Ít nhất chúng ta không đ/au đớn dày vò.

Hệ thống cười lạnh: *"Ta đã nhắc ngươi rồi! Vết thương của hắn không dễ chữa. Thà ở đây phí sức, chi bằng đưa người đi!"*

*"Rồi sao nữa?"*

*"Lại bắt hắn đi trên con đường không cam không nguyện ấy sao?"*

Câu chuyện dài lắm, nhưng chẳng đoạn nào kể thẳng về Thời Khanh. Chỉ miên man tả Tần Trúc tốn bao công sức mới chiếm được người trong mộng.

Vị tiên nhân tôn quý nhất thiên hạ, nơi có thể đặt chân tới non sông vạn dặm, cuối cùng bị nh/ốt trong phòng giam bốn bức tường.

Bọn họ gọi đó là "cưỡng ái".

Nhưng nếu tự nguyện, Tần Trúc cần gì th/ủ đo/ạn hèn hạ? Cần gì phải mổ xươ/ng tiên?

Hệ thống im lặng giây lát: *"Cũng đừng trách Tần Trúc. Người mình thích đứng quá cao xa..."*

*"Vậy hắn nên tự leo lên! Chứ đâu phải kéo người khác rơi xuống, cùng lăn trong bùn đất!"*

Ta vội lau nước mắt trước khi nó nhỏ vào ấm th/uốc.

*"Không trách nhân vật chính công của ngươi, chỉ trách tiên nhân ngây thơ chẳng đề phòng đứa đồ đệ do chính tay mình nuôi lớn. Trách hắn năm ấy lòng từ bi, bất chấp dị nghị đem đứa trẻ bị bỏ rơi về tông môn."*

Giờ đây, nuôi phải một con bạch yến lang.

**4**

Thời Khanh uống xong th/uốc, quay sang an ủi ta:

*"Không sao. Đợi mùa đông tới... chắc chắn sẽ khỏe."*

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thân Nhập Cuộc, Đôi Bên Chìm Đắm

Chương 17
Tôi và em gái là con dâu nuôi từ bé mà ông trùm Cảng Thành chọn cho hai người con trai của ông ta. Tôi đi theo nhị thiếu gia hiền hòa, lễ độ; còn em gái tôi thì đi theo đại thiếu gia - kẻ nổi tiếng b/ạo ngược và trăng hoa. 20 năm ở bên cạnh, tôi chắn cho nhị thiếu gia mười chín lần nguy hiểm đến tính mạng, những v/ết thư/ơng nhỏ thì kể không xuể. Chỉ cần anh lên tiếng, dù là dao núi hay biển lửa, tôi cũng lao vào không hề chớp mắt. Anh thích sự trung thành của tôi, nhưng chưa từng để tôi phục vụ hay đến quá gần. Tôi cứ nghĩ anh gh//ét những vết sẹ/o đầy trên người tôi, nên chưa bao giờ dám vượt ranh giới. Rồi một vụ t/ai nạ//n giao thông xảy ra, đại thiếu gia ch//ết cháy trong biển lửa. Đêm tôi đến giữ linh, tận mắt nhìn thấy nhị thiếu gia ôm lấy em gái tôi – toàn thân đều là vết thương và thành kính hôn lên từng vết s/ẹo của cô ấy. “Những năm qua em chịu khổ rồi. Cuối cùng anh cũng có thể đường đường chính chính ở bên em.” Thì ra, người anh luôn giữ mình vì… là em gái tôi. Đêm ấy, anh nhìn tôi và nói: “Em ấy đã bị anh cả tr/a t//ấn lâu như vậy rồi, làm sao có thể để em ấy giữ tiết thờ chồng nữa? Em làm thay đi. Nhiệm vụ này còn dễ hơn mấy lần em suýt ch//ết trước đây, đúng không?” Tôi đồng ý. Xem như đây là lần cuối cùng tôi tuân lệnh anh. Không ngờ, ngay ngày thứ hai tôi “giữ lễ quả phụ”… đại thiếu gia lại trở về.
12.49 K
5 Vòng luẩn quẩn Chương 47
7 Ăn 2 Lương Chương 13
8 Phản nghịch Chương 23

Mới cập nhật

Xem thêm