Mẹ ơi mở cửa đi, chúng con từ xa tới mệt lắm rồi. - Lạc Đồng đẩy Tiểu Bảo ra trước - Mau lên Tiểu Bảo, gọi bà ngoại đi, con không phải rất nhớ bà ngoại sao?

Đứa bé vốn bụ bẫm đáng yêu giờ đã g/ầy hẳn đi, nghe mẹ thúc giục mới lê từng bước nhỏ.

«Bà ngoại ơi... cho cháu vào nhà đi mà. Cháu muốn ăn cơm bà nấu...»

Đối mặt với đứa trẻ, tôi chẳng mềm lòng: «Không được! Tiểu Bảo, bà ngoại phải ở nhà bà ngoại. Các cháu cũng nên về nhà mình chứ. Chẳng phải con đã nói thế sao?»

Không được chiều ý, Tiểu Bảo lập tức khóc toáng lên: «Bà ngoại x/ấu tính! Mẹ ơi, mẹ không bảo đây là nhà của mình sao? Đuổi bà ngoại đi! Con gh/ét bà!»

Lạc Đồng hốt hoảng chạy tới bịt miệng con, nhưng lời đứa trẻ đã lọt thẳng vào tai tôi và cả đám người làng đang xúm tới.

Từ khi mở tài khoản mạng và xây nhà, tôi thường giúp đỡ dân làng. Những ngôi nhà trong thôn xây na ná nhau, nên họ hay tới nhà tôi tham khảo kiểu cách.

Dân làng vốn coi trọng hiếu đạo, nghe Tiểu Bảo nói thế liền nổi gi/ận đùng đùng. Chẳng cần tôi cầu c/ứu, họ đã vây kín lũ người kia.

«Trẻ con không hiểu chuyện mà nói vậy chắc chắn là do bố mẹ vô tâm đứng sau dạy bảo! Bề ngoài đàng hoàng mà tim đen như mực!»

«Tham lam đủ thứ, tưởng cả thế gian này là của riêng mình sao? Làng chúng tôi không tiếp bọn vô đạo! Cút ngay!»

«Cứ động vào bà cụ thử xem! Bệ/nh của tôi mấy người nghe tên còn chưa từng! Ai dám đụng tới, b/án hết quần đùi cũng không đủ tiền đền!»

«Làm nhiều điều á/c nên trời trừng ph/ạt đấy! Không tin xem ông già kia liệt giường, bà lão kia mặt nhăn nhó đầy vẻ đ/ộc địa!»

Hai người sao chống cả làng? Đám đông xỉa xói khiến cả lão thông gia ngồi xe lăn cũng gi/ận tím mặt, dãi rớt đầy miệng.

Lạc Đồng và Kiều Bách Xuyên còn ngoái cổ nhìn tôi đầy hy vọng. Trong ánh mắt mong chờ ấy, tôi bước qua đám đông, mở cửa đứng trước mặt họ.

«Mẹ, chúng con...»

Đoàng! Đoàng!

Hai cái t/át giòn giã vang lên. Cả đời làm lụng vất vả, mỗi cái vả của tôi đều đầy uy lực khiến mặt hai người sưng vếu ngay lập tức.

«Cái t/át này trả th/ù mày tính kế hại mẹ! Cái này đáp trả lời nguyền rủa mẹ bị xe đ/âm! Dám xuất hiện trước mặt mẹ lần nữa, đ/á/nh tiếp!»

Bị t/át giữa thanh thiên bạch nhật, Kiều Bách Xuyên đỏ mắt giơ tay định trả đò/n.

«Này mọi người xem đây! Đồ khốn kiếp không chiếm được tiện nghi còn định đ/á/nh bà ngoại! Nhớ rõ mặt bọn chúng nhé!»

Thấy hàng chục camera chĩa vào, hai người bỗng tỉnh ngộ nhớ tới sức mạnh mạng xã hội, vội che mặt bỏ chạy.

Ngày nào tôi cũng livestream, đoán trước chúng sẽ tới nên đã mời fan đang ở nhà cùng phát trực tiếp.

Chúng muốn nổi tiếng ư? Để tôi giúp chúng đỏ lừ! Nếu chúng đừng tham lam, đừng quấy rối, đã chẳng có chuyện hôm nay.

Gạt phiền muộn sang một bên, tôi xin lỗi mọi người: «Tối nay tôi đãi cả làng tiệc nướng!»

Gió nhẹ lùa qua, những khóm hoa trong sân rung rinh gật đầu. Nụ cười nở trên môi từng người.

Cuộc sống như thế này thật tốt biết bao.

[HẾT]

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Nhờ Có Anh

Chương 13
Tôi lỡ ngủ với Phó Dụ Châu. Anh ta là anh em kết nghĩa của anh trai tôi. Cũng là đối tượng liên hôn mà em gái tôi vừa để mắt tới. Trong nhà này, anh trai là người thừa kế mà bố mẹ gửi gắm kỳ vọng. Em gái là đứa con út được yêu chiều nhất. Chỉ có tôi – đứa con thứ hai không mấy được coi trọng – từ sớm đã bị gửi ra nước ngoài. Vừa nghĩ đến cảnh em gái mà biết chuyện sẽ làm loạn lên, đầu tôi đã muốn nổ tung. Tôi lén chặn Phó Dụ Châu lại, hạ giọng thương lượng: “Chúng ta đều là người lớn. Chuyện đêm đó, trời biết, đất biết, anh biết, tôi biết là đủ. Tôi sẽ không bắt anh phải chịu trách nhiệm với tôi.” Nghe vậy, Phó Dụ Châu nheo mắt, ánh nhìn thâm trầm mà nguy hiểm, khóe môi nhếch lên nụ cười tà mị: “Không bắt anh chịu trách nhiệm?” Anh ta cúi xuống, giọng khàn thấp đầy gợi dẫn: “Thế em định…sẽ chịu trách nhiệm với anh thế nào đây?”
119.23 K
2 Tử Thai Chương 19
5 Julieta Chương 21
7 Thiên Thu Vạn Tái Chương 45

Mới cập nhật

Xem thêm