“Hãy cho họ một chút chấn động tự do.”

“Tự do?”

Lily Tơ ngơ ngác, nheo mắt lại, ánh mắt lấp lánh thoáng chút bối rối.

“Ừ, tự do của phụ nữ.”

Tôi siết ch/ặt dây đeo quần yếm, thắt đai da, đính huy hiệu lên mũ rồi khoác tay Lily, hùng dũng bước đi.

9

Khi tôi mặc “đồ nam” xuất hiện tại dinh thự Claire, cả hội trường đổ dồn ánh nhìn châm chọc, nụ cười mỉa mai trên môi họ.

Những lời chế giễu tuôn ra dễ dàng:

“Quả thật… phu nhân Anna thật ấn tượng.”

Đành rằng tôi không dám ăn mặc “phản cảm” trong thời đại coi trọng tiết hạnh này, chỉ cần hở hang chút ít cũng đủ bị tr/eo c/ổ.

Nên tôi phải tranh thủ chút tự do an toàn trong khuôn khổ pháp luật.

Trang phục nam giới là lựa chọn tối ưu.

Áo sơ mi vải lanh kết hợp áo khoác nhung ngắn, nhiều lớp vải dù không thoải mái nhưng ít nhất… không ch*t người.

“Thật bất lịch sự! Đã có chồng rồi mà còn ăn mặc lố lăng, đ/á/nh mất phẩm chất quý tộc! Thật xót xa cho bá tước Simon!”

“Nghe nói phu nhân Anna gh/en tị với nhan sắc của Lily nên cấm cô ấy trang điểm. Tội nghiệp tiểu thư, đến bộ váy tử tế cũng không có!”

Tôi cúi mặt, chăm chú lựa món tráng miệng, giả vờ không nghe thấy những lời đàm tiếu. Tôi đến đây không phải để cãi vã.

Lily lo lắng nhìn tôi. Tôi lắc đầu, kéo nàng ngồi xuống thì thầm:

“Nghe này, vài lời chế nhạo chẳng gi*t được ai. Sống khỏe mạnh thoải mái mới quan trọng.”

Cô gái vô thức đưa tay sờ xươ/ng sườn, trầm ngâm.

Sau màn biểu diễn, đầu bếp trưởng mang ra chiếc bánh “bồ câu” khổng lồ.

Hắn đắc ý khoe công phu chế biến món này dành tặng riêng phu nhân Claire.

Tôi liếc quanh, ngửi thấy mùi gian tình.

Dù nổi tiếng đến mấy, đầu bếp vẫn chỉ là nô bộc. Vậy mà hắn dám công khai đưa tình với quả phụ trước mặt mọi người?

Không chỉ vậy, từ góc khuất chỗ ngồi, tôi thấy hắn khẽ vén áo đuôi tôm – chiếc quần l/ót ren phụ nữ lấp ló bên hông.

Chà!

Hóa ra ngoại tình thời nào cũng hấp dẫn.

Đang mải hóng hớt thì đầu bếp tuyên bố chiếc bánh chứa một trăm con bồ câu sống!

Cái gì?!

Còn sống ư?!

Phu nhân Claire mỉm cười duyên dáng, dùng d/ao c/ắt lớp vỏ bánh. Bầy chim ùa ra, cảnh tượng kinh ngạc khiến cử tọa vỗ tay thán phục!

Tôi bịt miệng kinh hãi nhìn đống phân xanh lét trong bánh…

Bụng cồn cào!

Tưởng làm trò chấn động người Trung Cổ, ai ngờ chính họ khiến tôi sửng sốt! Thất bại thảm hại!

So khoản phá cách, không địch lại Tây phương!

Những kẻ này khó xơi thật!

Tàn tệ thế mà vẫn tồn tại…

Thấy tôi tái mặt, phu nhân Claire nhướng mày:

“Món này… hình như không hợp khẩu vị phu nhân Anna?”

Chưa kịp đáp, những ánh mắt sắc lẹm đã xối xả:

“Thật vô lễ! Dám làm nh/ục phu nhân Claire!”

“Ăn mặc kỳ quái cốt để thu hút đàn ông! Đồ đàn bà d/âm đãng! Đã có chồng còn không an phận!”

“Tiểu thư Lily đừng lo, mai ta sẽ viết thư yêu cầu bá tước Simon về tr/eo c/ổ mụ đàn bà ng/ược đ/ãi con cái, thất tiết này!”

Hứ! Mặc quần dài mà cũng quyến rũ được đàn ông? Mấy ông dễ dụ thế à?

Tôi gượng cười, ngước nhìn trời.

Thôi, họ toàn ăn phân thì nhường vậy.

Lily cắn môi bước ra:

“Kính thưa phu nhân Thánh Đức, cảm ơn ngài quan tâm. Nhưng mẹ tôi – Anna Isabella – không như mọi người nghĩ. Bà đối xử rất tốt với chúng tôi.”

Cả phòng xôn xao. Mọi người sững sờ rồi vội vã khen Lily hiếu thảo, lễ độ.

Vài phu nhân còn xúc động lau nước mắt.

Thân hình mảnh mai của Lily che chắn trước mặt tôi, ánh mắt kiên định.

Chiếc váy rộng thùng thình bay phấp phới trong gió. Mái tóc đen dày như rong biển tỏa hương thơm dịu.

Các nam tử đờ đẫn nhìn.

Bị lu mờ, tiểu thư Claire bực tức đứng dậy đi vòng quanh mời rư/ợu:

“Lily đúng là tuyệt vời! Chẳng trách ở trường người ta gọi cô là hoa hậu giao tế.”

“Cô nói bậy! Tôi không hề!”

“Thành thật mà nói, chỉ có hạng cá mè dân đen mới mặc đồ thùng thình thế này. Hai mẹ con các cô làm nh/ục giới quý tộc!”

Không thể chịu nổi!

Ch/ửi tôi được! Nhưng đừng tranh vai á/c nữ!

Tôi không cho phép có kẻ đ/ộc địa hơn mình tồn tại!

Lily nghẹn ngào đứng giữa muôn ánh nhìn phán xét. Tôi kéo nàng ra sau, nở nụ cười rạng rỡ:

“Mọi trang phục của Lily đều do tôi thiết kế. Là mẹ, tôi có quyền quyết định trang phục của con. Tôi không thấy có gì phản cảm, ngược lại, tiểu thư Claire mới thật thô lỗ. Hôm qua đẩy Lily xuống nước, hôm nay thóa mạ – có phải cô cậy thế bá tước Simon đi vắng nên mới dám b/ắt n/ạt con gái ngài? Hơn nữa… luật pháp nào cấm phụ nữ mặc đồ thoải mái? Chẳng lẽ khi cởi bỏ áo nịt váy bó, tất cả quý bà ở đây đều biến thành dân đen ư? Thành thật mà nói, váy áo càng lộng lẫy càng dễ gặp họa.”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm