Phòng khách chìm vào im lặng. Gương mặt Trương Ninh vô cùng phức tạp.
Đèn đỏ dừng lại, trước mắt tôi hiện về ký ức lần đầu dị ứng đậu phộng. Đó là tháng thứ ba sau khi sinh con gái. Vì phải cho con bú, tôi ăn rất nhiều, chỉ cần bổ sung thức ăn không kịp là đói đến mức hạ đường huyết.
Nhà đang đầy n/ợ nần, tôi không đủ tiền m/ua bánh ngon, lại sợ ăn bánh quy kém chất lượng sẽ ảnh hưởng sữa. Thế là tôi ra chợ m/ua ít đậu phộng khô, rang thơm rồi bỏ vào túi nhỏ mang theo người. Đói lúc nào là lấy ra ăn vài hạt.
Không biết có phải sau sinh cơ địa thay đổi không, lần đầu ăn đậu rang xong, người tôi nổi đầy nốt đỏ, ngứa không chịu nổi. Tôi hoảng hốt tưởng mình mắc bệ/nh truyền nhiễm, quấn khăn kín mít bế con đến bệ/nh viện.
Sau một hồi kiểm tra mới biết là dị ứng đậu phộng. Từ đó, tôi không đụng đến thứ ấy nữa.
Lúc ấy, Trương Ninh đang làm gì? Anh ta chìm đắm trong tuyệt vọng. Cả thế giới xung quanh chẳng còn trong tầm mắt. Anh tự nh/ốt mình trong thất bại, ích kỷ đắm chìm trong đ/au khổ.
Ngày ngày, Trương Ninh đóng kín cửa phòng, sống lay lắt bằng rư/ợu. Chai này nối tiếp chai khác, anh dùng men say xóa đi hình bóng một thời hào hùng. Cả phòng ngập chai lọ, tàn th/uốc vứt bừa bãi, mọi thứ hỗn độn.
Ban đầu, anh như đứa trẻ bơ vơ co ro trong lòng tôi, tựa kẻ phạm tội tày trời không biết làm sao. Dần dà, anh buông xuôi hẳn! Cứ nhắc đến chuyện công việc hay tiền bạc là anh nổi gi/ận đùng đùng!
Nhưng con cần ăn, n/ợ nhà phải trả, tôi đành cõng con ra chợ đêm b/án bún riêu và trà sữa. B/án từng suất, ki/ếm từng đồng. Mẹ tôi không nỡ nhìn, lén giúp đỡ. Mỗi lần bà đưa tiền nói m/ua đồ chơi cho cháu mà đút cho cả nghìn, lòng tôi nghẹn lại.
Đứa bé vài tháng tuổi cần món đồ chơi nghìn bạc gì? Ôm con trong tay, tôi không kìm được nước mắt trước mặt mẹ.
“Không sao đâu Tiểu Nghiêm! Đàn ông làm ăn, đâu phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió! Cháu nó tỉnh ngộ là được!” Mẹ vỗ về an ủi. Tôi gật đầu trong nước mắt.
Trong khi tôi cật lực ki/ếm tiền, Trương Ninh lại lấy nốt đồng cuối cùng m/ua rư/ợu. “Anh còn là người không? Đây là tiền sinh hoạt cả tháng của nhà mình! Anh nói m/ua rư/ợu là m/ua, chẳng chừa lại đồng nào!” Tôi nhìn ngăn kéo trống rỗng, hoàn toàn sụp đổ.
Trương Ninh say khướt, miệng lảm nhảm những câu vô nghĩa, vật ra ghế sofa. Xung quanh anh ngổn ngang tàn th/uốc, nắp bình sữa của con gái bị dùng làm gạt tàn. Tôi lao đến túm áo anh, gào khóc đi/ên cuồ/ng.
Thấy tôi mất bình tĩnh, Trương Ninh tỉnh rư/ợu phần nào. Nhưng vì quá say, anh cũng nổi cáu. Anh đẩy mạnh tôi ra, chau mày nhíu trán, đáy mắt đen kịt. “Hạ Thanh Nghiêm! Đừng có đi/ên nữa được không!”
Một tay bế con, tay kia chỉ vào anh m/ắng: “Anh lấy hết tiền rồi, tháng này nhà mình ăn gì? Anh định bắt chúng tôi ch*t đói sao?” Những giọt nước mắt nặng trịch rơi xuống nền nhà, lặng thinh không một tiếng động.
Trương Ninh bực dọc rút từ ng/ực ra tờ trăm đồng nhàu nát, ném vào người tôi. “Nè, cho cô đấy! Đừng bảo tôi không chừa lại! Con bé đằng nào cũng không uống sữa ngoài, hai người lớn nhịn đói vài bữa có ch*t ai!”
“Ngày xưa không để cô đói, giờ chịu khổ chút đã sao? Ngày xưa làm gì có con! Ngày xưa làm gì có n/ợ nần chồng chất!” Tôi hét lên.
Trương Ninh bùng n/ổ, giọng đột ngột cao vút: “Tiền tiền tiền! Miệng cô lúc nào cũng tiền! Tôi chỉ thất bại chút trong làm ăn, cô đã kh/inh thường tôi! Nếu không chịu được khổ thì chia tay! Cô đi tìm đại gia, tôi về uống rư/ợu! Đồ đào mỏ! Bố mẹ cô từ trước đã kh/inh tôi, ki/ếm được tiền cũng chẳng coi ra gì, cả nhà toàn loại trọc phú!”
Những lời đó như lưỡi d/ao sắc lẹm cứa vào tim tôi, m/áu tươi còn ấm. Tôi sững sờ nhìn anh, người cứng đờ. Đúng lúc ấy, con gái đang ngủ gi/ật mình tỉnh giấc vì tiếng cãi vã, oà khóc nức nở.
Tiếng khóc của con kéo tôi về thực tại. Không kịp nghĩ ngợi, tôi vội bế con vào phòng cho bú. Phòng ngủ bừa bộn, cửa đóng im ỉm, khói th/uốc ngập tràn. Đành phải bế con vào nhà vệ sinh, mở cửa sổ, ngồi trên bồn cầu cho con ti.
Nhìn trăng lên ngoài khung cửa, lòng tôi giá băng. Vợ chồng nghèo khó, trăm điều bi ai quả không sai. Tiếng nước nhỏ giọt tí tách từ vòi sen vang lên trong không gian tĩnh lặng, chói tai đến lạ.
Nhìn gương mặt hồng hào của con gái bé bỏng, tôi cắn ch/ặt môi khóc nghẹn. Ánh trăng như tấm chăn bông ấm áp ôm trọn hai mẹ con.
Một lúc sau, Trương Ninh mặt nặng như chì bước vào. Ánh mắt anh ngập tràn hối h/ận, giọng trầm đặc: “Anh xin lỗi, không nên nói nặng lời thế.” Tôi im lặng.
Thấy tôi không đáp, Trương Ninh bước vội tới trước mặt, quỳ xuống tự t/át vào mặt. “Thanh Nghiêm, anh xin lỗi! Anh biết giờ anh không ki/ếm được tiền, nhưng em đừng bỏ anh được không? Anh hứa sẽ làm ra tiền, m/ua cho em biệt thự lớn!”
Nước mắt lặng lẽ rơi, tôi vẫn không nói gì. Anh rúc vào đầu gối tôi, liên tục c/ầu x/in tha thứ. Nhưng trái tim tôi rối như tơ vò, lạnh tựa băng.
Thấy vậy, Trương Ninh bỗng nổi đi/ên, gi/ật phắt con gái đang bú khỏi tay tôi. “Tại con nhỏ này! Từ khi có nó, công việc anh đổ bể! Giờ cũng vì nó mà chúng ta ra nông nỗi! Ngày xưa em hiền lành biết bao! Tao ném ch*t nó đi, mọi chuyện sẽ hết!”