Ta xoa xoa tai, đại khái là ta nghe lầm, vị tiên nhân một đời không màng d/ục v/ọng, lạnh lùng điềm tĩnh lại có tâm tình rồi sao?
“Vì sao vậy?”
“Chán rồi.”
“Vậy sau khi thoái vị, ngài tính làm gì?”
“Vũ hóa.”
Ta phun búng cả ngụm trà, tưởng mình lại nghe nhầm.
“Vì... vì sao?”
“Ừm – Có lẽ là, sống chán quá rồi.”
Đông Hoa không đùa.
Hắn rất nghiêm túc chuẩn bị cho việc vũ hóa.
Hắn thật sự muốn rời đi.
Dù nói sống đến tuổi này, tu luyện đến cảnh giới này, nếu còn không thấu được sinh tử mới là lạ.
Nhưng ta chính là không hiểu nổi, cũng không có chuyện gì đáng để hắn vũ hóa vậy?
Mãi đến khi gặp Duyên Cơ Nương Nương, hai chúng ta đối chiếu dòng thời gian, mới rốt cuộc hiểu ra tình hình.
Nhân duyên đã định không thể phá, hắn đây là đang trốn tránh tình duyên vậy!
Ta vỗ tay cười khoái chí.
Sắc đẹp nữ nhi đ/áng s/ợ đến thế ư?
Khiến Đông Hoa thà vũ hóa còn hơn?
Chẳng lẽ trong sinh mệnh vĩnh hằng, có người cùng nắm tay nhảy múa một đoạn, không phải là chuyện đáng mừng sao?
47
Có lẽ ta còn trẻ, tu luyện chưa đủ.
Ta quen Đông Hoa chỉ mới ngàn năm, kết giao vo/ng niên đến nay, chưa đạt đến cảnh giới có thể bình thản tiễn hắn vũ hóa.
Ta không nỡ hắn.
Duyên Cơ càng thế.
Thế là hai ta nhất trí, lén hắn bày trò lớn.
Chẳng qua là một đoạn tình duyên thôi mà?
Tiên nhân hạ phàm lịch tình kiếp còn ít sao?
Đi về chỉ trăm năm.
Nhanh lắm.
48
Ỷ vào sự tín nhiệm của Đông Hoa dành cho ta, cùng thần khí cổ xưa mượn từ Duyên Cơ.
Chúng ta cuối cùng đã đ/á/nh lén trước khi hắn vũ hóa, nhất tề thi pháp đưa nguyên thần hắn xuống phàm trần.
Phàm trần vạn ngàn, việc hắn có cùng tiểu nữ hài một thế giới hay không, tùy duyên.
Việc hắn có gặp được tiểu nữ hài hay không, tùy duyên.
Việc hai người rốt cuộc có viết nổi đoạn tình duyên, càng phải tùy duyên.
49
Nhiều năm sau, thân thể Đông Hoa khôi phục thần thức.
Ta biết kẻ ở hạ giới đã quy tây.
Những năm này, ta sớm chuẩn bị tinh thần bị hắn trách ph/ạt, kết quả hắn mở mắt ra, liếc cũng không liếc ta liền muốn hạ phàm.
“Hạ phàm làm gì?”
Tình duyên đã hết, từ nay hai người không còn bị thiên mệnh ràng buộc nữa mà.
“Đón phu nhân.”
“Hả?”
50
Ngoại truyện 2: Long Long.
Phu quân ta buổi sáng mới ch/ôn, buổi chiều đã trở về.
Nước mắt tang thương còn chưa kịp lau.
“Tử Thần?”
“Long Nhi.”
Đúng là hắn!
Ta mừng rỡ khôn xiết, lao ào vào lòng hắn.
“Cố Tử Thần, người hù ta ch*t đi được, ta tưởng vĩnh viễn không gặp lại người nữa.”
“Long Nhi, ta về rồi, chúng ta sẽ không bao giờ xa cách nữa.”
Hai chúng ta ôm ch/ặt lấy nhau, hôn nhau không rời.
Mấy tiếng ho khúc khích vang lên không đúng lúc.
Ta nhìn sang người đến, một là nam tử tuấn mỹ cao ráo, một là tỷ tỷ diễm lệ xinh đẹp.
Ta gãi đầu, cảm thấy rất quen, nhưng hoàn toàn không nhớ đã gặp ở đâu.
“Đông Hoa, xin lỗi nhé, bọn ta thật sự hiếu kỳ, không nhịn được đuổi theo, không cố ý nhìn tr/ộm đâu.”
Ta nghe xưng hô này, trợn mắt nhìn Cố Tử Thần.
“Đông Hoa? Hắn gọi ngươi Đông Hoa? Ngươi là Đông Hoa Đế Quân phải không?”
“Đúng.”
“Vậy lúc ta gọi ngươi Đông Hoa Đế Quân, sao ngươi nhất quyết không thừa nhận?”
“Long Nhi, chuyện này dài dòng lắm, đại khái lúc đó ta thật sự chỉ là Cố Tử Thần.”
Ta nhìn ánh mắt hắn đầy thận trọng, dường như rất sợ ta vì chuyện này sinh khí.
Như những năm tháng lấy hắn, hắn luôn không nỡ thấy ta nhíu mày, nên vĩnh viễn kiên nhẫn dỗ dành ta.
Người như thế, ta làm sao nỡ để hắn ưu tâm?
“Ta không gi/ận đâu, ngươi tên gì cũng được, dù tên gì thì cũng là đàn ông của ta.”
51
“Nhi của ta đừng buồn, nương nương tìm cho con mấy nam tử rất tốt, không kém tên phu quân ch*t ti/ệt kia đâu…”
Giọng mẫu thân ta đột ngột dừng lại.
Nhìn thấy Đông Hoa, bà chớp mắt mấy cái mới dám nhận.
“Con rể? Ngươi không phải đã ch/ôn rồi sao?”
“Nhạc mẫu đại nhân, tiểu tế đã về, không phiền ngài tìm đàn ông mới cho Long Nhi nữa.”
Lời Đông Hoa thoáng chút nghiến răng.
Hắn vốn không thích quan niệm tình cảm nam nữ của mẫu thân, sợ ta bị ảnh hưởng.
Với mẫu thân, hắn luôn đề phòng rất kỹ.
52
Mẫu thân vẫy tay, hoàn toàn không để ý.
“Không muốn thì thôi.”
Bà quay người định đi, phát hiện trong sân còn có người khác.
“Ấy? Có mỹ nữ này, nhìn quen quá?”
Mỹ nữ vội quỳ lạy:
“Tiểu nữ Duyên Cơ, bái kiến Chân Long đại nhân.”
Mẫu thân lại quay sang nam tử, hỏi:
“Ngươi là Minh Nguyệt Sứ Ngọc Linh Sơn chứ? Ta từng gặp ở yến tiệc Thao Thiết.”
Nam tử cúi chào, cung kính đáp:
“Bẩm Chân Long đại nhân, chính là hạ thần.”
Mẫu thân chép miệng, hơi tiếc nuối:
“Tiệc lớn như thế, tám trăm năm mới tổ chức một lần, đúng là không vui.”
“Chân Long đại nhân đã nhắc, hạ thần lập tức truyền lệnh, yến tiệc Thao Thiết lần này nhất định tổ chức sớm.”
Mẫu thân vui mừng, muốn nhận ngay Minh Nguyệt Sứ làm con nuôi.
Lúc ra về, mẫu thân đỡ Duyên Cơ dậy, vỗ vai nói:
“Nhớ ra rồi, tiểu Duyên Cơ, những năm này trên trời làm ăn khá lắm.”
“Duyên Cơ h/oảng s/ợ, tất cả đều nhờ Chân Long đại nhân che chở.”
“Dễ nói dễ nói.”
Mẫu thân vẫy tay, dẫn theo đám nam tử đẹp trai, hùng hổ rời đi.
Không biết lần này bà đi, bao lâu mới nhớ đến ta, ta vội đuổi theo gọi:
“Mẫu thân, Cố Tử Thần chính là Đông Hoa Đế Quân, người không nhận nhầm đâu!”
“Biết rồi.”
[Hết]