Tôi nửa tỉnh nửa mê, đ/au đầu như búa bổ, bên tai ù ù vang. Không cần thử cũng biết, thân nhiệt đang tăng cao.
Hơi thở tôi ngày càng nặng nề. Năm ngoái bị cúm dẫn đến viêm phổi, bác sĩ đã dặn: sốt cao nhất định phải vào viện, không thì hậu quả sẽ rất phiền phức.
Có lẽ trên đời này, chính tôi là cái rắc rối lớn nhất.
Tôi thở dài khẽ.
"Không phải! Cô là người tuyệt vời nhất!"
Bỗng một giọng nói quen mà lạ vang lên bên tai. Tôi mở bừng mắt.
Chính tôi thời trẻ đứng đối diện, nhìn khuôn mặt tràn đầy sức sống ấy, lòng tôi chợt dâng lên nỗi x/ấu hổ.
Tại sao tôi lại sống cuộc đời thế này? Tôi có lỗi với con người năm xưa.
Nước mắt vừa rơi đã bị thân nhiệt làm khô. Trong tim bỗng bùng lên hy vọng: Tôi muốn sống! Tôi muốn sống lại lần nữa, sống cho chính mình!
Tôi gọi cấp c/ứu 115, xe c/ứu thương đưa tôi đến bệ/nh viện.
May được điều trị kịp thời, sau một đêm truyền dịch, tôi đã hạ sốt, chỉ còn cơ thể suy nhược.
Biết gia đình chẳng thể trông cậy, đang hỏi thăm người nhà bệ/nh nhân bên cạnh cách đặt cơm thì điện thoại sáng lên. Chu Ngọc Lương gọi đến.
"Bà thật là giỏi gây chuyện! Gọi cấp c/ứu à? Bà sắp ch*t rồi sao? Bà có biết một chuyến này tốn bao nhiêu tiền không?"
Giọng anh ta gào thét từ điện thoại khiến mọi người trong phòng bệ/nh nhìn nhau ái ngại, không dám lên tiếng.
"Tôi có lương hưu, có bảo hiểm y tế. Dùng tiền của mình chữa bệ/nh, có sao không?" Tay tôi run lên vì gi/ận dữ.
Lương hưu tôi tuy ít nhưng đủ chi tiêu cá nhân. Chu Ngọc Lương lương hưu cao thật đấy, nhưng toàn dùng cho bản thân, chẳng bao giờ chịu chi cho gia đình.
"Được, bà có tiền! Đừng có trông chờ vào tôi!"
Chu Ngọc Lương cúp máy.
Cô gái giường bên bị hù dọa, cẩn thận mở một hộp cháo bát bảo đặt lên bàn cạnh giường tôi.
"Dì ơi, dì ăn tạm chút đi."
Hơi ấm từ người lạ càng khiến tôi không kìm được nữa. Tôi úp mặt vào gối khóc nấc lên.
Vốn bác sĩ muốn tôi nằm viện một tuần, nhưng tôi vẫn lo lắng cho nhà cửa, chỉ ở bốn ngày đã đòi về.
Bác sĩ không thuyết phục được, đành viết giấy xuất viện.
Giờ tôi có một cây gậy chống, đi lại được nên định tự làm thủ tục.
Ai ngờ trời đất cứ muốn hành hạ tôi, cố tình làm tôi x/ấu hổ. Tiền tôi không đủ, sau khi bảo hiểm chi trả vẫn phải tự trả hơn một nghìn. Lương tôi dồn hết vào m/ua nguyên liệu Tết Đoan Ngọ, thiếu mất hai trăm sáu chục đồng.
Những năm qua tôi cũng có chút dành dụm, không nhiều nhưng đủ tiền qua cơn túng thiếu.
Tiếc là giấu dưới gầm giường, giờ tình trạng này dù về đến nhà cũng không với lấy được.
Hơn nữa số tiền này không thể lộ ra, hễ thấy ánh sáng, con cái tất sẽ nhòm ngó.
Tôi ngồi đối diện quầy thu phí bệ/nh viện, nghĩ đủ cách vẫn không tìm được ai giúp.
Nghiến răng gọi cho Chu Đại Thành, không cho anh ta từ chối, bắt anh đến thanh toán viện phí.
"Con đang bận việc, bố tìm bố con ấy."
"Tính bố ấy, ổng có lo cho tôi không? Con đến ngay!"
Anh ta còn định thoái thác, tôi chặn họng: "Con đến trả tiền giúp tôi, lĩnh lương tôi trả lại ngay."
Sợ anh do dự, tôi thêm: "Trả con năm trăm."
Chờ hơn một tiếng, anh ta đến, mặt đen sì làm thủ tục xuất viện cho tôi.
Ra đến cổng bệ/nh viện, tôi thấy xe anh đỗ không xa, vừa định đi tới thì anh chặn lại.
"Bố gọi taxi về đi, con còn việc gấp."
Anh ta bước dài đi thẳng, không ngoảnh lại, như thể sợ tôi đuổi theo.
Vừa bước vào nhà, tôi suýt nôn ọe vì mùi hôi. Trong nhà bừa bộn như bãi chiến trường, trên bàn ngổn ngang mấy hộp đồ ăn mang về, thức thừa đã bốc mùi.
Chu Ngọc Lương ngồi xem tivi, nghe tiếng tôi vào, không thèm quay đầu, chỉ ra lệnh:
"Bà dọn dẹp nhà cửa đi. Quần áo tôi thay để dưới giường, lau luôn cửa sổ nữa."
"Tôi không làm được."
Tôi nói từng tiếng qua kẽ răng.
Anh ta gi/ật mình quay lại, đ/ập mạnh điều khiển vào bàn. Chiếc điều khiển vỡ tan, một mảnh văng sát mặt tôi.
"Bà bị th/ần ki/nh à? Có tí bệ/nh vào viện, về lại làm nũng. Coi bộ nhà này không chứa nổi bà nữa rồi. Không làm được thì cút đi!"
"Ly hôn đi."
Tôi bình thản nhìn anh, tim đã ng/uội lạnh. Với anh, với cái nhà này, tôi không còn chút hy vọng nào.
Suốt bao năm, đây là lần đầu tôi phản kháng. Chu Ngọc Lương thật sự đi làm thủ tục ly hôn với tôi, anh ta tính toán kỹ rằng tôi không đủ can đảm.
Đến khi bước ra khỏi phòng đăng ký kết hôn, anh vẫn còn ngơ ngác.
"Có gan thì đừng về nhà."
Anh ta buông lời hằn học.
Tôi gọi chị Lưu Tẩu hàng xóm giúp thu dọn đồ đạc.
Chị Lưu Tẩu đối diện nhà tôi bao năm, hiểu rõ hoàn cảnh gia đình tôi. Tính chị mạnh mẽ, mấy câu đã m/ắng cho Chu Ngọc Lương bỏ chạy.
"Ông cả ngày làm ông chủ vắng mặt, vợ ông chịu khổ bao năm. Ông còn chút lương tâm thì không được nói thế! Ở với ông khác gì góa bụa?"
"Đồ đàn bà thô tục!"
Chu Ngọc Lương ném một câu, định đi lại không yên tâm, quay lại cảnh cáo tôi: "Bà đi thì chỉ mang đồ của bà! Dám đụng đến thư họa của tôi, tôi không tha đâu!"
Tôi bật cười gi/ận dỗi. Thư họa của anh? Cho không ai thèm lấy!
Chị Lưu Tẩu thở dài tức tối: "Cô ly hôn là đúng! Phải cho chúng nó bài học! Nhà này thiếu cô không xoay được, không tin thì xem!"
Tôi tin chứ, sao không tin?
Lúc thu dọn, tôi mới nhận ra bao năm mình chẳng tích cóp được gì.
Quần áo phần lớn là đồ con gái, con dâu không mặc nữa. Với tôi, cái thì không vừa, cái thì màu sắc lòe loẹt.
Tôi chỉ chọn vài bộ cũ của mình, phần còn lại bỏ hết.
"Cô định ở đâu?" Chị Lưu Tẩu vẫn lo lắng.
"Cứ ra đi đã, nhà này tôi không muốn ở thêm một ngày. Đi tới đâu hay tới đó."
Trong tay tôi có năm vạn năm [55 triệu], tôi muốn lên kế hoạch kỹ càng.
"Cũng được. Sức cô còn tốt, chân khỏi rồi đi làm giúp việc, còn hơn nuôi lũ bạc tình mà chịu khổ."
Chị Lưu Tẩu cùng tôi ra đến cổng khu, tình cờ gặp con gái út Oanh Oanh của chị chạy tới.