Đường cơ sở

Chương 3

22/09/2025 13:06

Tôi dùng cả tay chân bò ra từ gầm giường, rón rén chui vào tủ quần áo. Nhưng lúc ấy, tôi không hề hay biết. Đây sẽ trở thành một trong những quyết định khiến tôi hối h/ận nhất đời.

12

Vừa chui vào tủ, hơi thở chưa kịp đều. Hai gã đàn ông đã bước vào. Một gã có s/ẹo d/ao trên mặt trông đặc biệt lực lưỡng, trải tấm ni-lông quen thuộc rồi lôi từ gầm giường ra một x/á/c ch*t mắt mở trừng trừng, kéo vào nhà tắm rút con d/ao xươ/ng lóc thịt ra ch/ặt đ/ứt đôi.

Cánh tủ nằm chéo đối diện nhà tắm. Mùi m/áu tươi như rắn đ/ộc luồn vào khoang mũi, khiến tôi suýt nôn ọe. Tôi bịt ch/ặt mũi miệng, cố đ/è nén cơn buồn nôn.

"Mẹ kiếp, ch*t rồi mà x/ấu xí thế này. Chả trách anh Thời không muốn làm tượng từ mày." Gã s/ẹo d/ao vừa ch/ém vừa ch/ửi.

"Nói thì anh Thời đúng là có nghề. Cái tượng trong phòng khách chỉ dùng khung xươ/ng, đắp thạch cao mà y như người thật." Một gã khác đứng ngoài cửa phòng tắm cầm vòi sen xối nước, tiếp lời.

Khung xươ/ng? Nghĩa là... bức tượng trong phòng khách... thực chất cũng là một x/á/c ch*t?! Vừa nãy, tôi đã tiếp xúc cự li gần với hai x/á/c ch*t sao?!

Trời ạ, tối nay tôi gặp phải vận đen gì thế này? Một cơn buồn tiểu ập đến, tôi cắn răng nhịn, người run lẩy bẩy. Giờ mà đái ra là t/ự s*t đó.

13

"Này anh Hai, con nhỏ này đái dầm rồi! Hahaha..."

Mùi khai nồng xộc lên khi cô gái còn sống dưới gầm giường bị lôi ra. Giờ tôi mới thấy rõ, đây là một cô gái dáng sinh viên. Cô ta nằm vật như bã đậu, toàn thân r/un r/ẩy, mặt tái bệch, nước mắt ào ạt trào ra từ lớp băng đen dán mắt, ngoẹo cổ về phía tủ quần áo tôi đang trốn như con cừu sắp bị x/ẻ thịt.

Tôi biết, giờ phút này cô ấy đang coi tôi như hy vọng cuối cùng.

"Ê, c/on m/ẹ này bịt mắt mà còn ngước lên nhìn? Điên đấy à?"

Đôi giày thể trắng dính m/áu dừng trước tủ quần áo. Bàn tay tôi nắm điện thoại run bần bật. Camera lắc qua khe tủ, mấy bà giàu trong livestream liên tục hỏi tình hình. Họ hò hét bắt tôi hành động nhanh, đòi xem "CS thật" của Tống Thời.

Tôi run đến mức gõ chữ không nên h/ồn. Với tình hình hiện tại, cách tốt nhất để thoát thân là báo cảnh sát. Nhưng làm thế, không những tôi phải vào tù mà còn làm hỏng vụ lớn vừa nhận. Năm mươi triệu sắp đến tay sẽ tan thành mây khói.

Vì em gái, tôi phải lấy được số tiền này!

14

"Anh Thời càng ngày càng tà/n nh/ẫn, trước toàn để người sống b/án n/ội tạ/ng ki/ếm tiền. Chà... Không biết ch*t một đứa là mất mấy trăm triệu sao?" Gã giày trắng tiếc rẻ nhìn x/á/c ch*t bị ch/ặt nát.

Gã s/ẹo d/ao gói x/á/c vào túi ni-lông, ném khăn lau cho đồng bọn: "Lắm mồm! Tao đi xử lý chỗ này, mày lau dọn cho sạch."

Gã s/ẹo d/ao đặt x/á/c vào vali rồi đẩy đi. Gã giày trắng bất đắc dĩ lau dọn vết bẩn trên sàn, đ/á cô gái một phát: "Đồ đĩ! Nếu không phải mấy bộ phận trên người mày còn dùng được, ông đã đ/ập ch*t mày rồi! Đái bậy đầy đất, bắt ông dọn."

Cô gái rên lên một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm. Lúc này, ngoài phòng ngủ vang lên tiếng khóc cùng âm thanh "cộc cộc" đ/ập đầu xuống đất.

"Xin anh, tha cho em tôi! Nó còn nhỏ.

Anh muốn làm gì, để em thay nó được không?"

Nghe giọng cũng là một cô gái trẻ.

"Chà, màn chính bắt đầu rồi!" Gã giày trắng cười hềnh hệch, vứt khăn chạy ra xem.

Đúng lúc này, điện thoại tôi nhận được tin nhắn - thông báo tìm người mất tích về hai chị em học sinh tan trường không về. Bố mẹ phát cuồ/ng vì lo lắng, kêu gọi ai thấy hãy báo cảnh sát.

Nhưng, việc này liên quan gì đến tôi? Việc cấp bách là phải nhanh chóng thoát khỏi lò sát sinh này. Tìm ba nhà tài trợ giao hàng, nhận tiền.

15

Trong livestream, mấy bà giàu đã mất kiên nhẫn, liên tục thúc giục tôi hành động. Tôi hối h/ận vì đã nói khoác lúc trước. Tôi tưởng Tống Thời chỉ là gái gọi thông thường, nào ngờ hắn còn kinh khủng hơn tôi, làm toàn chuyện dơ bẩn đẫm m/áu?

Chỉ cần sơ sẩy, tôi sẽ mạng vo/ng tại đây. Nhưng nghĩ đến hình ảnh em gái đang chống chọi trên giường bệ/nh, tôi lập tức đổi ý. Không, tôi không những không được ch*t, mà còn phải nhân cơ hội này ki/ếm bộn tiền. Cùng lắm thì từ nay về sau rửa tay gác ki/ếm, không làm nghề nữa.

Tay run lẩy bẩy gõ phím, tôi trấn an họ nói sẽ sớm tìm cơ hội cho xem cảnh Tống Thời cởi đồ. Livestream lập tức sôi sục.

[Trời! Đây là đặc quyền gì thế này?]

[Đúng rồi, có gì VIP chúng tôi không được xem?]

[Ah! Tôi xỉu mất, sắp được ngắm nam thần cởi trần rồi.]

Quà tặng đổ về như mưa. Tôi nhổ nước bọt: Phụt! Còn nam thần nữa! Đúng là đồ vô lại giả nhân giả nghĩa! Đồ s/úc si/nh!

16

Nhân lúc gã giày trắng đi vắng, tôi chui ra khỏi tủ. Đối diện là cô gái bị trói ch/ặt như bánh chưng. Cô ta vật vã, lớp băng dán mắt sắp bong vì khóc quá nhiều. Đôi mắt đẫm lệ chớp lia lịa, ánh nhìn c/ầu x/in hướng về tôi.

Tôi do dự một chút, rồi làm ngơ. Bước qua người cô ta, tôi lén nhìn ra phòng khách - nơi không một bóng người. Phòng khách bên cạnh vọng ra tiếng van xin khóc lóc của hai cô gái, gã giày trắng đang đứng quay lưng dán mắt xem cảnh huyên náo.

Giàu sang nơi hiểm địa. Kẻ nào ngáng đường làm ăn của ta, đáng đời vậy.

Tôi nhặt gạt tàn th/uốc, rón rén tiếp cận sau lưng gã giày trắng, giơ cao đ/ập mạnh vào đầu hắn. Hắn rên khẽ rồi lăn ra đất.

Khi tấm chắn duy nhất biến mất, một cảnh tượng k/inh h/oàng hiện ra trước mắt.

17

Tống Thời trần trụi nửa thân trên lực lưỡng, đang ép hai cô gái uống "nước giải khát"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Không thân với anh ấy, nhưng anh ấy lại rất đeo bám

Chương 6
Chỉ còn một ngày cuối cùng trước khi ly hôn với người chồng xa lạ. Anh ấy đột nhiên được chẩn đoán mắc chứng lo âu chia ly mức độ trung bình, không thể rời xa tôi nửa bước. 『Em đừng hiểu nhầm, anh chỉ bị kích ứng khi ở công viên giải trí hôm qua, mà em lại đang ở bên cạnh nên anh mới phụ thuộc sinh lý vào em thôi. Anh không thích em đâu, uống thuốc xong là khỏi ngay ấy mà.』 Tối đó, anh nắm chặt cổ tay tôi giải thích với vẻ mặt lạnh lùng. Tôi kìm nén cơn muốn tát anh, thông báo theo kiểu công văn: 『Ngài Chu, việc ly hôn phải hoãn lại. Ngoài ra ngài cần thanh toán phí tổn thất thời gian làm việc của tôi cùng chi phí tinh thần vì đang làm phiền giấc ngủ của tôi lúc này.』 Người đàn ông hất cằm kiêu ngạo, lập tức rút điện thoại chuyển khoản: 『Tốt lắm, thế là chúng ta không còn nợ nần gì.』 Một tháng sau, báo cáo kiểm tra cho thấy anh đã thành công chuyển từ mức trung bình lên nghiêm trọng. 『Anh đùa em à? Không phải uống thuốc là khỏi sao! Thế này thì ly hôn kiểu gì!』 Tôi suy sụp đứng trước cổng văn phòng hộ tịch, bị người đàn ông cao lêu nghêu ôm chặt như bạch tuộc đến ngất xỉu. Chồng vừa khóc vừa xin lỗi: 『Anh xin lỗi, anh cũng không hiểu nữa. Nhưng em đừng nhắc đến ly hôn nữa được không? Anh không chịu nổi hai chữ đó. Với cả... em có thể ôm lại anh được không? Em lạnh lùng quá, anh đau lòng lắm.』 Đồ dính người chết tiệt này, cút xéo ngay!
Hiện đại
Hài hước
Nữ Cường
9