Lý Đại

Chương 5

19/09/2025 14:29

【Không sao đâu anh Kiều, tụi em hiểu mà, chị Đại vừa nắm tay nhẹ, ai mà cưỡng lại được chứ (hình ngón cái.jpg)】

【Cậu cố được lâu thế đã gh/ê lắm rồi! Nếu là thiếu gia thì chắc 3 giây cũng không chịu nổi!】

【Không nhanh thế đâu, trai tráng lớn x/á/c rồi mà... À mà nói đến lớn...】

Thôi đủ rồi, đạn mục giờ lo/ạn như cháo hoa cả rồi.

Tôi ngước mắt lên, gật gù: "Ừm, được, không chơi nữa thì thôi."

Nhưng Kiều Việt không chịu xuống thang, lại tỏ vẻ bứt rứt: "Không phải là không chơi, mà là hôm nay thôi."

Nhấn mạnh lại trọng điểm - chỉ hôm nay.

Cậu ta nhét điện thoại vào ngăn bàn, kéo tay áo xuống rồi lại cuộn lên vì nóng. Cuối cùng không nhịn được hỏi tôi: "Em vẫn muốn chơi tiếp à?"

Tôi mở to mắt giả vờ ngây thơ: "Được ạ? Vậy em chơi thêm tí nữa nhé, sau này sẽ không mượn nữa đâu, được không?"

"Không được!"

Kiều Việt buột miệng hét lên.

Thấy mặt tôi sụp xuống, cậu vội giải thích: "Ý anh không phải vậy, anh chỉ muốn em biết kiềm chế."

"Em phải tập trung vào học hành, đừng mải chơi. Thôi được, anh sẽ giám sát em, mỗi ngày chỉ chơi một lúc thôi."

Cậu ta vừa nói vừa gật đầu ra chiều hài lòng với sắp xếp này, còn bổ sung thêm điều kiện: "Nhưng phải chơi cùng anh."

"Nhưng anh chơi dở lắm..." Tôi nhăn mặt, ngay lập tức lại nhoẻn miệng cười: "Nhưng không sao, em sẽ chỉ anh, được chứ?"

Kiều Việt ngây người gật đầu: "Ừ..."

Đạn mục đồng loạt lắc đầu.

【Lại một nạn nhân nữa, mang đi đi.】

【Tội nghiệp anh hai, cứ bị cô ấy xỏ mũi dắt đi thế này.】

【Trong tưởng tượng của anh hai: Thần binh thiên tướng xuất hiện c/ứu gà mờ.】

【Thực tế: Thần binh thiên tướng bị gà mờ c/ứu.】

【Đảo ngược vị thế nhưng vẫn khớp, đúng là chuyện không đỡ nổi.】

【Dù sao cũng thành công rồi, cách nào không quan trọng.】

7

Hạ gục hai đối thủ, áp lực giảm hẳn.

Thời tiết dường như cũng dịu đi.

Tôi nhờ hai người họ chuyển tập vở cho Hạ Lâm, thậm chí còn lẫn vào tài liệu ôn thi của anh ba. Mỗi lần Hạ Lâm làm xong, Kiều Việt lại lén lấy cho tôi xem.

Nhờ mánh khóe này, tôi vẫn duy trì được liên lạc với nhà họ Hạ.

Trước kỳ thi thử quan trọng, tôi theo lệ lên trình báo.

Vẫn là phòng khách quen thuộc.

Tiếng đ/á viên leng keng trong ly thủy tinh, bọt khí xì xèo vang lên như khúc nhạc hè.

Tôi nhấp một ngụm.

"Cậu tới rồi."

Tiếng bước chân đằng sau đột ngột dừng lại: "Sao... sao cậu biết là tôi?"

"Vì tôi đang đợi chính cậu mà."

Quay người lại, khuôn mặt người đến vẫn còn lộ vẻ ngượng ngùng: "Lâu rồi không gặp, Thẩm Tự."

【Áaaaaaaa】

【Khác quá, khác quá đi!】

【Anh ba lại chính là tiểu tam? Nghe như chuyện xưa cũ ấy nhỉ...】

【Vì cậu ta chính là người đầu tiên mà.】

【Xin giới thiệu: Bạn Thẩm Tự aka anh ba - danh phận thật sự là chồng cũ (chưa cưới)】

【Trời ơi?!】

...

Thực tế không drama như đạn mục tưởng tượng.

Chỉ là mối qu/an h/ệ bình thường.

Không đủ thành câu chuyện.

Thẩm Tự là học sinh chính thức đầu tiên tôi kèm cặp.

Nói thẳng ra thì đây là mối qu/an h/ệ do nhà họ Hạ sắp đặt.

Lý do đơn giản: Muốn thử năng lực gia sư trước khi giao con cưng cho tôi.

Thẩm Tự chính là đề thi sống của họ.

Khách quan mà nói, cậu là người thông minh nhất trong số này, chỉ cần hướng dẫn đôi chút, đồng hành hai tháng.

Cậu như trúc gặp mưa rào, vươn mình ngoạn mục.

Khi cậu thành tài, "vòng phỏng vấn" của tôi cũng hoàn tất.

Nhà họ Hạ hài lòng, tìm được người dạy dỗ thiếu gia.

Nhà họ Thẩm cũng vui mừng, vốn dĩ họ luôn bám đuôi nhà họ Hạ, giờ được nhiều lợi ích.

Vừa củng cố qu/an h/ệ, con trai lại thành học sinh giỏi.

Tôi cũng mãn nguyện, nhận được tiền công và cơ hội.

Chỉ có Thẩm Tự.

Cậu gi/ật lấy ly nước trong tay tôi, uống ừng ực.

Cảm giác bọt gas lăn tăn trên đầu lưỡi, như cậu từng ví von - những mũi kim tê tái.

Thẩm Tự cay mắt, lời nói đ/ứt quãng: "Lý Đại, tôi có phải là bàn đạp để cậu đến với hắn không?"

Những vệt nước đọng trên thành ly in hằn dấu vết tan chảy.

Cậu cười gượng: "Buồn cười hơn, tôi còn là thang máy đưa hắn về phía cậu."

"Thế sao cậu còn theo họ nghịch dại?"

Tôi chất vấn: "Mấy đứa kia ngốc, cậu cũng vậy sao?"

Cứ để chúng nó phá mà không ngăn, lại còn nhập hội.

"Vì tôi muốn gặp cậu."

Thẩm Tự nói: "Sau đó, họ không cho tôi tìm cậu, nên tôi..."

"Nhưng cậu đã không đến."

Tôi chỉ ra điểm mấu chốt: "Ngay cả hôm nay, cũng là tôi chủ động."

Thẩm Tự quay mặt đi, ánh mắt lảng tránh: "Cậu đối với Hạ Lâm, sao khác xa với tôi thế?"

Giọng cậu nhỏ dần, mang chút oán trách.

Thực ra, tôi cũng không rõ. Chưa từng nghĩ sâu về điều này.

Cách đối xử với Hạ Lâm và Thẩm Tự vốn không có chủ đích phân biệt.

Trên danh nghĩa, tôi là gia sư được thuê.

Thực chất chỉ là bạn cùng bàn cho "thái tử".

Dù tôi có thiên tài cỡ nào, phụ huynh nào dám giao tương lai con mình cho đứa cùng tuổi?

Có lẽ bởi họ là hai kiểu người khác biệt.

Lúc mới tiếp xúc Hạ Lâm, cậu ta mắt lên mày xuống.

Hiện thân của sự kiêu ngạo.

Để thành bạn cùng bàn, tôi phải vật lộn trong bài kiểm tra phân lớp, kiểm soát điểm số đến phát ngán.

Mất cả tuần dùng Ultraman phá băng, dần dần cậu mới mở lòng.

Rồi cái chất ngốc của Hạ Lâm lộ ra như bong bóng xà phòng.

Cậu chỉ vào đề văn, hào hứng: "Lý Đại này, cậu cũng được 9 điểm à?"

"Trùng hợp gh/ê, đúng là duyên trời định cho đôi ta ngồi chung!"

Duyên trời cái con khỉ.

Thứ này là thành quả của bao mưu mẹo, toan tính đầy tâm huyết.

Nhưng tôi vẫn nở nụ cười, gật đầu đồng tình: "Ừ, đúng là kỳ diệu thật."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm