con ngoan

Chương 7

11/12/2025 12:15

Sinh ra trong gia đình giàu có, tôi có tiền tiêu không hết nhưng chưa từng nhận được tình thân. Mẹ mất khi hạ sinh tôi, bố tái hôn, mẹ kế sinh thêm con. Bề ngoài họ đối xử tử tế với tôi, nhưng thực chất cả ba người họ đã đẩy tôi ra rìa từ lâu. Nếu không, sao tôi có thể nhận nuôi một đứa trẻ khi còn trẻ dường vậy mà chẳng ai phản đối? Bởi chẳng ai bận tâm đến tôi.

"Đồ ngốc!" Tôi trách m/ắng cậu mà lòng còn nguyên nỗi hãi hùng: "Gi*t người mà cậu cũng dám làm? Những điều tôi dạy đều quên sạch rồi sao?"

"Vâng, em nhớ kém lắm." Phó Thừa thản nhiên đáp: "Nếu sợ em làm chuyện dại dột, vậy anh hãy giám sát em cả đời đi."

[Ôi hai trái khổ qua bé nhỏ.]

[Vừa là người thân vừa là tình nhân, một công đôi việc!]

[Đồng ý đi cậu công ơi, gã kia nhìn cậu bằng ánh mắt chứa đầy tình cảm kìa.]

[May mà công chủ tỉnh ngộ sớm, tiểu thụ chưa yêu ai khác, không thì...]

[Nối tiếp lầu trên, không thì công chủ sẽ đoạt người yêu rồi, không biết có vô tình hại ai không nữa...]

Ánh mắt Phó Thừa dâng trào cuồ/ng lãng khiến tim tôi đ/ập lo/ạn. Tôi quay mặt đi: "Phó Thừa, tôi đúng là mắc cạn nơi cậu rồi."

Vẻ ủ rũ trên mặt Phó Thừa bỗng bừng sức sống. Đôi mắt cậu sáng rực lên. Cậu nhảy lò cò đến trước mặt tôi bằng chân trái khiến tôi bật cười: "Cẩn thận đấy... Ừm!"

Đôi môi tôi chịu một lực mạnh mẽ. Tôi không thể tin nổi. Tôi còn chẳng có sức phản kháng.

"Ninh Diệc Hàn." Phó Thừa ngừng nụ hôn, thở gấp mà mũi vẫn áp sát tôi: "Anh yêu em nhiều lắm, anh cũng chỉ có mình em thôi."

Tôi ngẩng đầu đáp lại, cảm nhận giọt chất lỏng ấm rơi xuống dưới mắt. Đưa tay lên chạm thử - mát lạnh, ướt át. Đó là nước mắt của Phó Thừa.

"Em cũng yêu anh." Tôi nghẹn ngào đáp lời.

[Áaaaa cuối cùng cũng tới luoooôn!]

[Con gái vàng vào đây bị thuần khiết choán hết tim rồi!]

[Hôn nữa đi!]

[Hai người hãy dính vào nhau đi! Chú cháu 99 tuổi nhé!]

......

Dòng bình luận cuộn nhanh rồi dần trong suốt, biến mất hoàn toàn.

"Xì..."

Nghe tiếng Phó Thừa hít khí lạnh, tôi vội lùi ra nhìn xuống: "Chân lại đ/au à? Đi chụp..." CT.

Câu nói dở dang. Bởi ngón tay Phó Thừa đang miết lên môi tôi.

"Không đ/au." Cậu khẽ nhếch mép: "Anh giả vờ đấy."

"......"

Quả nhiên như bình luận nói. Cậu làm diễn viên chắc đoạt giải, thích đóng kịch thì tôi biết làm sao? Dù là mặt nào, cũng đều là cậu. Tôi đều vui vẻ chấp nhận và yêu lấy tất cả.

-Toàn văn hết-

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thân Nhập Cuộc, Đôi Bên Chìm Đắm

Chương 17
Tôi và em gái là con dâu nuôi từ bé mà ông trùm Cảng Thành chọn cho hai người con trai của ông ta. Tôi đi theo nhị thiếu gia hiền hòa, lễ độ; còn em gái tôi thì đi theo đại thiếu gia - kẻ nổi tiếng b/ạo ngược và trăng hoa. 20 năm ở bên cạnh, tôi chắn cho nhị thiếu gia mười chín lần nguy hiểm đến tính mạng, những v/ết thư/ơng nhỏ thì kể không xuể. Chỉ cần anh lên tiếng, dù là dao núi hay biển lửa, tôi cũng lao vào không hề chớp mắt. Anh thích sự trung thành của tôi, nhưng chưa từng để tôi phục vụ hay đến quá gần. Tôi cứ nghĩ anh gh//ét những vết sẹ/o đầy trên người tôi, nên chưa bao giờ dám vượt ranh giới. Rồi một vụ t/ai nạ//n giao thông xảy ra, đại thiếu gia ch//ết cháy trong biển lửa. Đêm tôi đến giữ linh, tận mắt nhìn thấy nhị thiếu gia ôm lấy em gái tôi – toàn thân đều là vết thương và thành kính hôn lên từng vết s/ẹo của cô ấy. “Những năm qua em chịu khổ rồi. Cuối cùng anh cũng có thể đường đường chính chính ở bên em.” Thì ra, người anh luôn giữ mình vì… là em gái tôi. Đêm ấy, anh nhìn tôi và nói: “Em ấy đã bị anh cả tr/a t//ấn lâu như vậy rồi, làm sao có thể để em ấy giữ tiết thờ chồng nữa? Em làm thay đi. Nhiệm vụ này còn dễ hơn mấy lần em suýt ch//ết trước đây, đúng không?” Tôi đồng ý. Xem như đây là lần cuối cùng tôi tuân lệnh anh. Không ngờ, ngay ngày thứ hai tôi “giữ lễ quả phụ”… đại thiếu gia lại trở về.
12.49 K
6 Vòng luẩn quẩn Chương 47
7 Phản nghịch Chương 23
8 Ăn 2 Lương Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm