Hai người nằm xuống, tôi liền hỏi hắn:

"Anh yêu, ấn tượng đầu tiên của anh về em là gì? Anh thấy em là người như thế nào?"

"..."

Quý Minh Tước dừng vài giây: "Thân thiết quá mức."

"Gì cơ?"

Tôi tròn mắt: "Chẳng lẽ anh không thấy em là người rất chân thành, rất thật thà sao?"

Ví dụ như việc tán tỉnh cháu trai của chồng - tuyệt đối không làm được.

Quý Minh Tước: "Không."

"Vậy bây giờ em nói cho anh biết, anh sẽ nhận ra ngay."

Hắn im lặng. Trong bóng tối, tôi quay sang nhìn, cố mở to mắt cũng không biết hắn đã ngủ chưa.

Một lúc sau, tôi lại hỏi: "Anh yêu, nếu em bị b/ắt n/ạt trong nhà anh, em có thể phản kháng chứ?"

"Tùy em."

"Vậy anh sẽ giúp em không?"

"Tùy lúc."

Hừ, đúng là người đàn ông vô cảm.

Tôi bĩu môi định nói thêm thì nghe hắn lên tiếng: "Phụ Lãnh, im miệng, ngủ đi."

"Ừ."

**6**

Mấy ngày sau bữa ăn đó, tôi hầu như không gặp Trần Thu Tâm và con trai cô ta. Thật ra ngoài hai người họ, các thành viên khác trong gia đình họ Quý cũng ít khi xuất hiện.

Ba ngày sau, điều khoản cụ thể của "hợp đồng hôn nhân" mà Quý Minh Tước đề cập cuối cùng đã được soạn xong. Hắn gọi tôi vào thư phòng, ngoài hai chúng tôi còn có trợ lý của hắn.

Tôi cầm bản hợp đồng xem qua, toàn những điều khoản cứng nhắc, lạnh lùng không chút tình người.

Tôi ngẩng lên nhìn người đàn ông ngồi thẳng tắp cách đó không xa. Trong lòng bực bội, tự nhủ: Cưới được người như tôi mà còn tỏ vẻ cao ngạo, đáng lẽ phải biết trân trọng chứ?

Tôi nhăn mặt, chắp tay giả bộ cung kính:

"Kẻ tiểu nhân này bất tài, chưa được công tử chiếu cố. Nếu sau này có lỡ đắc tội, mong người lượng thứ cho ạ~"

Dù sẽ không đắc tội với Quý Minh Tước như nguyên tác, nhưng đề phòng vẫn hơn.

Hắn chỉ véo sống mũi tỏ vẻ mệt mỏi, không đáp. Tôi cúi xuống tiếp tục đọc hợp đồng.

"Thêm nữa, mỗi tháng tôi sẽ chuyển cho em một khoản tiền sinh hoạt." Giọng hắn lạnh lẽo vang lên: "Em có thể đề xuất số tiền mong muốn."

Ơ?

Tôi vểnh tai lên. Đây là định phát lương cho tôi sao? Không làm vẫn có tiền, tuyệt quá!

Tôi giả vờ lau nước mắt không tồn tại, than thở n/ão nề: "Anh yêu biết không, từ nhỏ em đã không được cha thương, mẹ kế gh/ét. Đến nhà họ Quý cũng bị cô lập, tất cả đều kh/inh thường em..."

"Nên em quyết định đóng băng trái tim! Chỉ có tiền mới trung thành, chỉ có nó mới bảo vệ được em. Người như em đáng đời không nhận được tình yêu, chỉ xứng đáng nhận những tờ tiền lạnh lùng..."

Quý Minh Tước ngắt lời: "Nói thẳng số đi."

Tôi chớp mắt, nhớ lại thời đại học mỗi tháng chỉ có một triệu rưỡi. Ngẩng cao đầu đề xuất: "Năm triệu một tháng ạ!"

"..."

Quý Minh Tước nhìn tôi vài giây, khóe miệng thoáng nở nụ cười. Hắn quay sang trợ lý: "Ghi thêm: Mỗi tháng cho cô ấy năm trăm triệu."

"Vâng thưa tổng giám đốc."

Tôi trợn mắt tưởng mình nghe nhầm. Đây đúng là kiểu tổng tài vung tiền như rác trong tiểu thuyết! Thật đáng ngưỡng m/ộ.

Ai bảo hợp đồng này không tốt? Nó quá hoàn hảo!

Tôi giả vờ cảm động: "Anh yêu là người đàn ông tuyệt vời nhất em từng gặp."

Quý Minh Tước không đáp mà quay sang dặn trợ lý: "Sắp xếp luôn việc kiểm tra sức khỏe tiền hôn nhân."

"Thêm hạng mục kiểm tra t/âm th/ần."

Trợ lý gật đầu: "Vâng thưa tổng giám đốc."

Không, ý gì đây?

**7**

Cuộc sống ở nhà họ Quý khá thoải mái, chỉ thi thoảng phải đối phó với Trần Thu Tâm và Tiểu Đăng Quý Thần - hai người không ưa tôi.

Vốn là một con nghiện ở nhà, giờ được sống trong nhà giàu đầy đủ tiện nghi, tôi càng muốn suốt ngày ru rú trong phòng. Khi thèm đồ ăn, chỉ cần nhắn tin cho người chồng hợp đồng:

[Anh yêu ơiiii]

[Bíp anh yêu, nhận được thì trả lời em nha~]

Hơn mười phút sau, hắn mới hồi âm: [?]

Tôi: [Chuyển cho chồng yêu dấuuu]

Quý Minh Tước: [Muốn gì?]

Tôi ôm điện thoại cười khúc khích: [Em muốn uống trà muối tuyết phô mai kem của Mật Tuyết Băng Thành, size lớn ít đ/á ít đường thêm trân châu giòn. Lúc về anh m/ua giúp em nhé, hôn hôn~]

Quý Minh Tước: [1.]

Tôi yên tâm quay lại chơi game. Nhà này có mỗi điểm dở - không giao đồ ăn được. Chỉ một tuần mà tôi đã nhờ hắn m/ua đồ năm lần.

Lần đầu nhắn tin, tôi tưởng hắn sẽ phớt lờ. Ai ngờ tối đó trợ lý Khương đưa cho tôi ly kem nóng. Từ đó tôi biết Quý Minh Tước là tổng tài hào phóng đáng kết thân.

Như hôm nay, hắn vẫn m/ua cho tôi. Khác ở chỗ lần này chính hắn đưa tận tay - một tổng tài ngồi xe lăn mặt lạnh như băng đưa ly trà sữa, cảnh tượng thật trớ trêu.

"Cảm ơn anh yêu!" Tôi đón lấy vui vẻ: "Anh muốn uống không? Cho anh ngụm đầu tiên nè."

Tôi chỉ nói cho có lệ, không ngờ hắn rút tay về: "Được." Rồi cắm ống hút uống một hơi hết nửa ly.

Tôi: "?"

"Đây." Hắn trả lại.

Tôi cầm ly nước với khuôn mặt đơ cứng. Thôi thu hồi lời khen hào phóng, hóa ra hắn vẫn ghim chuyện tôi bắt hắn m/ua đồ.

Nhưng không sao, lần sau tôi vẫn dám!

"Anh yêu cố tình muốn gián tiếp hôn em hả?" Tôi ném cho hắn ánh mắt đưa tình giả tạo: "Anh thật là hư hỏng~"

Quý Minh Tước quay mặt đi, không thèm nhìn.

**8**

Có lẽ gh/en tị với cuộc sống an nhàn của tôi, tối nay Quý Thần lại tìm cách chọc tôi.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thân Nhập Cuộc, Đôi Bên Chìm Đắm

Chương 17
Tôi và em gái là con dâu nuôi từ bé mà ông trùm Cảng Thành chọn cho hai người con trai của ông ta. Tôi đi theo nhị thiếu gia hiền hòa, lễ độ; còn em gái tôi thì đi theo đại thiếu gia - kẻ nổi tiếng b/ạo ngược và trăng hoa. 20 năm ở bên cạnh, tôi chắn cho nhị thiếu gia mười chín lần nguy hiểm đến tính mạng, những v/ết thư/ơng nhỏ thì kể không xuể. Chỉ cần anh lên tiếng, dù là dao núi hay biển lửa, tôi cũng lao vào không hề chớp mắt. Anh thích sự trung thành của tôi, nhưng chưa từng để tôi phục vụ hay đến quá gần. Tôi cứ nghĩ anh gh//ét những vết sẹ/o đầy trên người tôi, nên chưa bao giờ dám vượt ranh giới. Rồi một vụ t/ai nạ//n giao thông xảy ra, đại thiếu gia ch//ết cháy trong biển lửa. Đêm tôi đến giữ linh, tận mắt nhìn thấy nhị thiếu gia ôm lấy em gái tôi – toàn thân đều là vết thương và thành kính hôn lên từng vết s/ẹo của cô ấy. “Những năm qua em chịu khổ rồi. Cuối cùng anh cũng có thể đường đường chính chính ở bên em.” Thì ra, người anh luôn giữ mình vì… là em gái tôi. Đêm ấy, anh nhìn tôi và nói: “Em ấy đã bị anh cả tr/a t//ấn lâu như vậy rồi, làm sao có thể để em ấy giữ tiết thờ chồng nữa? Em làm thay đi. Nhiệm vụ này còn dễ hơn mấy lần em suýt ch//ết trước đây, đúng không?” Tôi đồng ý. Xem như đây là lần cuối cùng tôi tuân lệnh anh. Không ngờ, ngay ngày thứ hai tôi “giữ lễ quả phụ”… đại thiếu gia lại trở về.
12.49 K
5 Vòng luẩn quẩn Chương 47
7 Ăn 2 Lương Chương 13
8 Phản nghịch Chương 23

Mới cập nhật

Xem thêm