15.
Sau một trận tuyết lớn, Thái y vào tấu trình, nói thân thể Lăng Uyên đã suy kiệt thêm.
Hắn ngày đêm đóng cửa ở Tử Vân cung không chịu ra ngoài, đêm không ngủ, hừng đông lại nương theo khói hương thiếp đi. Cứ thế dần dà, thân thể dần đuối sức.
- Hoàng thượng vẫn mộng thấy Quý phi mỗi đêm ư? - Ta ngồi bên cửa sổ lật sách, thong thả hỏi.
Thái y thở dài:
- Không chỉ mộng thấy, hôm nay càng thêm đi/ên cuồ/ng. Thánh thượng nói Quý phi sắp đổi h/ồn phách về tương kiến. Ban ngày không rư/ợu chè thì ôm xiêm y cũ nhỏ lệ.
Ta khép sách lại than:
- Bản cung hiểu rồi. Hôm nay sẽ đến khuyên giải Hoàng thượng.
Càng đi/ên cuồ/ng càng đúng ý ta.
Loại hương liệu ta nhờ lão đạo trưởng dâng lên, vốn là để an thần. Chỉ thêm một vị th/uốc khó phát hiện, lâu ngày thấm vào tạng phủ, khiến thần trí hỗn lo/ạn.
Vân Sơ đã mất, làm sao nhập mộng được?
Chẳng qua Lăng Uyên ngày nghĩ đêm tưởng mà thôi.
Ta khoác lên người tấm bào phong Lăng Uyên tặng thuở mới vào phủ. Da hươu ấm áp, ngoài viền thêu mai ngự tuyết. Hắn từng nói: "Về sau mỗi độ hạ tuyết, Mạn Ninh cứ mặc bào phong này nô đùa, khỏi lo giá rét".
Thuở nhỏ ta lớn lên nơi biên ải, mỗi đông tới lại nặn người tuyết đ/á/nh nhau. Mười tuổi về kinh, phụ thân cố giữ một khoảnh sân cho ta vui đùa.
Ta xách hộp quà bước vào Tử Vân cung, thấy Lăng Uyên ngồi thẫn thờ ngoài hiên ngắm tuyết.
- Vân Sơ yêu tuyết nhất. Nàng thường ít cười, chỉ khi tuyết rơi mới dịu dàng đến thế.
Hắn nhớ Vân Sơ ái tuyết, nào biết ta cũng say mê bạch tuyết.
Càng thấm thía: Chỉ người hắn để lòng, hắn mới thực sự ghi nhớ.
- Thần thiếp mang đến điểm tâm Hoàng thượng thích. Xin ngài vì nỗi lòng Vân Sơ lo nghĩ cho ngài, hãy dùng chút ít, đừng hao tổn long thể. - Ta ngồi bên khẽ nói.
Hắn nở nụ cười ôn nhu:
- Chỉ có Hoàng hậu hiểu được lòng trẫm.
- Hoàng thượng, triều cục tuy ổn định, nhưng lâu ngày không thiết triều...
Lời chưa dứt, sắc mặt Lăng Uyên đã sa sầm:
- Có Thái phó chủ sự, sao sai lệch được? Huống chi mấy tháng nay có Từ Khải phụ tá. Trẫm nghe dân gian đều ca tụng công đức. Hoàng hậu yên tâm.
Ta cười nhã nhặn:
- Thần thiếp đa nghi rồi. Vậy xin thay Hoàng thượng thăm hỏi Thái phó cùng Từ đại nhân, tỏ lòng yêu hiền của thánh thượng.
Lăng Uyên hài lòng gật đầu:
- Đi đi. Đáng lẽ Hoàng hậu phải thế.
Bước vào thư phòng, Từ Khải đang vẽ tranh mỹ nhân thưởng tuyết.
- Hôm gặp Vân Sơ, tuyết trắng đầy trời. Họa phường vắng tanh, lúc sắp đóng cửa thì nàng xô cửa bước vào. Dưới chiếc dù đỏ, thần nhìn thấy cảnh tượng tuyệt mỹ nhất đời. - Hắn nhìn tranh hoài niệm. Hóa ra Vân Sơ yêu tuyết, là vì gặp được Từ Khải trong mưa tuyết.
Thương thay Lăng Uyên chỉ biết nàng vui, nào hay căn nguyên.
- Càng nhớ nàng, càng phải nhớ việc phải làm. Mấy đại sự gần đây xử lý tốt lắm. Về sau quốc vận hanh thông đều tấu lên Hoàng thượng. Tai ương thì ngươi cùng Thái phó xử lý. Chỉ một điều: Chớ để bách tính thiệt thòi. - Ta nhắc nhở.
Từ Khải cười:
- Nương nương yên tâm, thần đã rõ.
16.
Sát Tết, ta cùng Lệ Phi đến Tử Vân cung vấn an.
- Có việc thần thiếp muốn thỉnh ý Hoàng thượng. Nghe nói phu nhân Quảng Dương hầu tương tư con gái đến mấy phen ngã bệ/nh. Thiếp nghĩ, chi bằng đón bà vào cung, đến Tử Vân cung - nơi Vân Sơ ở cuối cùng - để giải tỏa niềm tâm sự.
Hễ liên quan Vân Sơ, Lăng Uyên đều yêu nắng cả rèm.
- Hoàng hậu tâm tư tế nhị. Giao cho nàng xử lý. - Lăng Uyên dựa cửa sổ, dáng lười nhác.
Lệ Phi tiếp lời:
- Nghe nói Quảng Dương hầu phủ còn có tiểu nữ Tần Dục Tú, dung mạo giống hệt tỷ tỷ. Cũng trách phu nhân đ/au lòng, ngày ngày nhìn gương mặt ấy, sao khỏi xót xa.
Ta liếc nhìn Lăng Uyên, thấy hắn bỗng tỉnh táo hẳn.
Ta cười:
- Đúng vậy, nghe nói tháng Sáu tới sẽ cập kê. Dung nhan xinh đẹp, bao nhiêu mối lái đang chực chờ đến hỏi cưới.
Lệ Phi đề xuất:
- Thần thiếp nghe phụ thân nói, sau khi Quý phi băng hà, nàng ấy cũng khóc hết mấy trận. Chi bằng cho nàng theo phu nhân nhập cung?
Ta giả bộ khó xử:
- E rằng trái quy củ. Phu nhân dù có cáo mệnh...
Ánh mắt Lăng Uyên lóe lên hưng phấn, cố nén giọng:
- Xét là muội muội của Vân Sơ, hãy phá lệ một lần.
Ta mỉm cười nhận lời:
- Tuân chỉ.
Đây là quân cờ cuối cùng.
Lăng Uyên ngày đêm tưởng nhớ Vân Sơ, gặp được Tần Dục Tú tất muốn nạp vào cung.
Ta chỉ cần trước mặt bá quan văn võ làm hắn mất mặt, thêm sự phụ tá của Thái phó Từ Khải cùng Tô tướng quân, cùng sức ép từ hậu cung. Hoàng đế này, từ nay sẽ thành bù nhìn.
17.
Theo quy củ, phụ nữ ngoại thất không nên diện kiến Hoàng thượng.
Nhưng Lăng Uyên viện cớ nhớ thương Vân Sơ muốn gặp người nhà, vẫn lưu lại Tử Vân cung.
Trước giao thừa, phu nhân Quảng Dương hầu dẫn Tần Dục Tú vào cung. Thoạt nhìn tiểu thư, nước mắt ta giàn giụa.
Nàng giống chị gái như đúc, không chỉ dung mạo mà cử chỉ cũng y hệt.
- Đứa bé này từ nhỏ đã quấn chị. Chị đọc sách thì nằm gối đùa ngủ, chị vẽ tranh thì nghịch màu bên cạnh. Lớn lên chút, cách đối nhân xử thế đều do Vân Sơ chỉ dạy. Giờ nhìn nàng, đôi khi còn ngỡ là Vân Sơ sống lại. - Phu nhân lau nước mắt.
Ta cũng nghẹn ngào:
- Dục Tú đã lớn, sau này chọn được lang quân tử, Vân Sơ nơi chín suối cũng an lòng.
Ta biết, Lăng Uyên đang đứng sau bình phong.
Cảm nhận được đôi mắt đỏ hoe của hắn lúc này.
Ta cố ý nhắc đi nhắc lại việc Dục Tú sắp đính hôn, chính là để kích động hắn.
- Phu nhân hiếm khi vào cung, hãy đến cung bản cộng dùng trà? Lệ Phi cũng thân với Vân Sơ, rất muốn gặp phu nhân.