“Đừng học nữa!” Bố tôi kéo tôi ra khỏi cổng trường: “Về nhà ngay!” Tôi vật lộn gượng dậy: “Buông ra!” Gần bảy giờ, các bạn học lục tục thức dậy chuẩn bị cho lớp học sáng sớm lúc 8 giờ. Khoảng mười mấy người tụ tập xung quanh xem cảnh náo nhiệt.
Tai tôi đỏ ửng, cất giọng lớn: “Bố, bố buông con ra!”
Bố chẳng thèm nghe, nhất quyết lôi tôi đi. Mẹ tôi để mắt tới chai nhựa trên tay một người. Bà ấy thèm thuồng nói: “Cháu ơi, nhà cô nghèo lắm, cháu cho cô cái chai này nhé?”
Người bạn học ngượng ngùng đưa chai cho bà. Lòng bàn tay tôi lạnh toát, ánh mắt đám đông như d/ao cứa vào người. Tôi như bị l/ột trần, phơi bày dưới ánh mặt trời. Đau. Và tủi hổ.
13
“Dì ơi, hai bác nhầm người rồi.”
Một chàng trai bước ra, giải tán đám đông. Tôi ngấn lệ nhìn anh - hóa ra là chàng trai hôm qua. Đôi mắt anh chớp lia, vụt đặt tôi đứng sau lưng. Mẹ tôi lên giọng: “Cậu trai, đừng xen vào chuyện nhà người ta.”
“Đây là con gái chúng tôi.”
“Nó lười ăn lười làm, lại còn suốt ngày nói dối.”
Tôi lặng nghe, dùng ống tay áo lau nước mắt. “Dì ơi, cháu với con gái dì là bạn cùng lớp.”
“Dì nhầm rồi, bạn ấy rất thông minh và giỏi giang.”
Mẹ tôi nửa tin nửa ngờ: “Cậu là ai?”
“Cháu là Lư Dương, dì hỏi con gái mình là biết.”
Lư Dương ra hiệu cho tôi. Tôi gom nhặt cảm xúc, đẩy bố mẹ: “Đi đi!”
“H/ủy ho/ại con, m/ắng nhiếc con vẫn chưa đủ sao?”
“Cứ phải làm con mất mặt hết nơi này đến nơi khác mới hả?”
Mẹ tôi gi/ật mình.
“Vãn Vãn, bố mẹ chỉ muốn tốt cho con.”
“Cha mẹ đẻ đời nào lại hại con?”
Tôi lạnh giọng: “Hại con chưa đủ sao?”
“Mỗi tuần 100 tệ sinh hoạt phí, con đói lả, các người cấm con đi làm thêm cũng chẳng chịu tăng tiền!”
Giọng tôi nghẹn lại: “X/é nát nhân phẩm con vẫn chưa đủ ư?”
Mẹ biện minh: “Con có biết ki/ếm 100 tệ khó nhọc thế nào không?”
“Cấm con làm thêm là muốn tốt cho con.”
“Nhiễm thói hạ đẳng rồi làm sao con nên người?”
Tôi chán chẳng thèm cãi, gọi bảo vệ đến. Bảo vệ mời bố mẹ ra khỏi trường. Bố tôi mặt dài: “Con gái tôi học ở đây!”
“Tôi đóng học phí, sao không được vào?”
Bảo vệ cầm dùi cui quát: “Đây đâu phải trường ông thi đỗ.”
“Cút nhanh!”
Bố mẹ xách bao tải, bị đuổi khỏi trường. Họ ch/ửi bới trước cổng trường, thu hút đám sinh viên tò mò. Càng đông người xem, họ càng hăng m/áu. Tay tôi run bần bật, đầu óc quay cuồ/ng.
Lư Dương đỡ vai tôi, lịch sự hỏi: “Bạn ổn chứ?”
Tôi nhìn thẳng anh, lòng biết ơn chân thành. Nhưng tâm trí kiệt quệ, chẳng thốt nên lời. Lư Dương rút điện thoại.
“Hai lần gặp rồi, trao đổi liên lạc nhé?”
Người tôi cứng đờ, không ngờ anh nhận ra. Lư Dương cười: “Bạn xinh lắm, tôi nhận ra ngay.”
Tôi cắn môi, tâm tư dậy sóng, thêm số anh. Anh ghi chú: “Lý Vãn đúng không?”
“Tên đẹp đấy.”
Gần tới giờ học, Lư Dương cất điện thoại.
“Có dịp cùng đi ăn nhé.”
Tôi dán mắt vào bóng lưng anh.
14
Tôi nổi tiếng khắp trường. Hội sinh viên lan truyền đoạn video ghi lại khuôn mặt đi/ên cuồ/ng của bố mẹ. Họ khéo tìm góc máy, không ngừng than vãn. Tôi nhìn họ qua màn hình. Gi/ận đến nghẹn lời.
Bạn cùng phòng nhìn tôi ánh mắt phức tạp, nhưng im lặng. Để tránh ánh mắt thương hại, tôi sớm hôm lang thang. Không về ký túc, rảnh lại đến tiệm ngâm chân làm thêm. Dành dụm từng 80 tệ. Lư Dương thành khách quen.
Sau chuyện x/ấu hổ ấy, tôi chẳng đủ can đàm đối diện khi rửa chân cho anh. Lư Dương nằm trên giường, ít nói. Chỉ khi kết thúc, anh từ chối tôi.
“Không cần đâu, tôi đến đây thư giãn vì mệt mỏi thôi.”
Mặt tôi đỏ bừng, tim đ/ập thình thịch. Anh cười hiền: “Cứ coi như bạn bè bình thường.”
“Tôi coi bạn như chuyên viên vật lý trị liệu.”
Tôi sững người. Mọi khách hàng gọi tôi là “kỹ thuật viên”, như gọi gái. Chỉ anh dùng danh xưng trang nhã tôn trọng. Lòng tôi rối bời. Một mặt biết ơn anh coi tôi là con người. Mặt khác, tôi sợ. Anh chứng kiến hết những thảm hại của tôi. Tôi thừa nhận mình lập dị và tự ti, phòng tuyến tâm lý quá dày. Không thể làm bạn với Lư Dương. Anh chỉ là khách hàng.
Lư Dương mỗi tuần đến một lần, chỉ gọi tôi. Thường khi, anh bàn chuyện việc làm, hé lộ gia cảnh. Bố mẹ anh có xưởng nhỏ, định để anh kế nghiệp. Lư Dương thở dài: “Tôi không muốn làm chủ xưởng.”
“Tôi muốn khởi nghiệp, còn trẻ mà đóng đinh một con đường thật mệt.”
Tôi im thin thít. Lư Dương hỏi: “Hai năm nữa ra trường, bạn định làm gì?”
Việc à? Tay tôi khựng lại, “Chưa nghĩ.”
Khi các bạn tham gia câu lạc bộ, tranh vị trí trợ lý cố vấn, tôi làm thêm căng tin, tính toán 100 tệ xoay xở 7 ngày. Mẹ thường bảo học giỏi sau này làm đại gia. Thực tế điểm GPA chỉ 3.2, cuối kỳ vớt vát được 70 điểm. Thầy cô nhân hậu, không đ/á/nh trượt ai. Tôi chỉ là sinh viên tầm thường, không nổi bật, chẳng xuất sắc.
Lư Dương nhìn thấu nỗi mơ hồ của tôi: “Cùng tôi phấn đấu đi.”
“Bạn không định hướng, tôi dẫn đường.”
Tôi bật cười hiếm hoi: “Đừng đùa, chúng ta quen nhau bao lâu đâu.”
Anh chạm tay tôi. Tôi gi/ật mình tránh ra. Lư Dương thản nhiên: “Một ngày cũng đủ làm bạn.”
“Huống chi đã một tháng rồi.”
Hết giờ, tôi không dám nhìn anh, cúi đầu bước ra.
15
Hóa ra Lư Dương nghiêm túc. Trước giờ chúng tôi chưa từng nói chuyện trong trường. Giờ anh bắt đầu cùng tôi đi học, dùng cơm. Anh là người nhiệt tình, tham gia vô số hoạt động. Tôi ngồi góc phòng, vô thức dõi theo.
Khi giảng viên hỏi, anh đứng lên trả lời tự tin, thuật ngữ chuyên nghiệp. Trên sân khấu hùng biện thơ ca, anh mặc vest cười tươi. Ánh đèn chiếu xuống khiến anh tỏa sáng lạ kỳ. Cùng ăn cơm căng tin, tôi giữ thói quen tiết kiệm, chỉ gọi một món rau. Anh tinh ý, gọi thêm món chia đôi. Lư Dương viện cớ: