Ta bỏ ra năm văn tiền m/ua một thiếu niên sa cơ.
Dỗ dành hắn làm trâu làm ngựa hầu hạ ta.
Một hôm vô tình nghe lỏm được hắn trò chuyện cùng ám vệ:
- Điện hạ, vài ngày nữa sẽ về nước Sở.
- Người con gái này... Điện hạ tính xử trí ra sao?
Nguyên Hằng khẽ cười:
- Oanh Oanh thân phận thấp hèn, lại là cô nữ nhi.
- Nếu nàng biết thân phận của vương gia, tất sẽ tìm cách vin cành cao, quấn quýt không buông.
- Thôi được, xem nhan sắc tuyệt thế của nàng, bổn vương đặc ân cho làm thị thiếp thông phòng, tất nàng cảm tạ khôn cùng.
Hóa ra hắn là ngũ hoàng tử nước láng giềng.
Lần này giả nghèo chỉ để chọc ghẹo ta.
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Kỳ thực, ta cũng đang giả nghèo.
Ta là tiểu thư quốc công phủ dưỡng ở trang viên.
Bảy ngày nữa, sẽ thế tỷ đích sang nước Sở hòa thân.
– Gả cho hoàng huynh thái tử của hắn.
1
Trong phòng tiếng nói vẫn tiếp tục.
- Bổn vương đâu có ngốc, Oanh Oanh tuy xinh đẹp nhưng chỉ là cô nữ, đùa giỡn chút là đủ.
- Nói đến thê tử, đương nhiên phải cưới quý nữ khuê môn đức hạnh.
Giọng nói ấy lười biếng mà đầy giễu cợt.
- Các ngươi nói xem, khi nàng biết thân phận ta, có khóc lóc van xin quấn quýt đòi theo không?
- Cũng được, xem mặt hoa da phấn mà cho làm thị thiếp.
Mấy người bên cạnh khẽ cười:
- Điện hạ anh minh.
Hóa ra hắn chính là Ngũ hoàng tử Nguyên Hằng nước Sở lừng danh?
Ta từng nghe nói qua.
Thuở nhỏ hắn ngồi xe hoa lệ ra khỏi cung.
Thấy dân nghèo khất thực ven đường, bèn nảy ý trêu đùa.
Ném châu báu qua cửa sổ, nhìn cảnh người nghèo tranh cư/ớp m/áu chảy đầu rơi để làm vui.
Xưa kia.
Hắn coi sinh linh như cỏ rác, chà đạp không thương tiếc.
Nay lại.
Đem mục tiêu đặt lên thân phận 'thường dân' của ta, đùa cợt chế giễu.
Tiểu Đào phẫn nộ:
- Tiểu thư tốt bụng c/ứu người, hắn sao dám... sao dám quá đáng thế?!
Ta vỗ tay nàng, thủ thỉ:
- Nghĩ xem, một con chó nuôi giải khuây mà phản chủ, ngươi có gi/ận nó không?
- Dù sao, ta thì không.
2
Hai nước Sở - Ngụy gả cầu hôn, Thái tử Sở Nguyên Cảnh sắp đón công chúa Ngụy.
Ngũ hoàng tử lần này đến chính là để hộ tống công chúa.
Thật trùng hợp.
Vừa rồi phụ thân triệu ta về quốc công phủ, cũng vì việc này.
Hòa thân là việc khổ sai.
Hoàng thượng không nỡ con gái ruột đi xa, mời quốc sư bói toán, chọn trúng bát tự của đích nữ quốc công phủ.
Phụ thân sốt ruột:
- Liễu Oanh, đường xa xôi cách trở, tỷ tỷ người yếu đuối không chịu nổi.
- Con cùng sinh nhật với nàng, là nhân tuyển thích hợp nhất.
- Bảo con thế giá, trong lòng có oán h/ận?
Ta cúi lạy:
- Con không oán.
- Chỉ là... – Ta lau nước mắt giả bộ – Từ nhỏ không được ở bên phụ thân, sau này lại không thể hiếu kính, thật... đ/au lòng.
Ông biến sắc.
Nghe ra được nỗi hờn trong lòng ta.
Năm xưa đại phu nhân lâm bồn, có thần toán đi ngang.
Để lại lời sấm:
- Thiên thượng hiện tượng phụng minh, đại nhân hôm nay đắc nữ, tất sẽ quý khả ngôn!
Sau hồi chờ đợi, tiếng khóc trẻ thơ vang lên.
Tỳ nữ reo mừng: – Là tiểu thư!
Ông mừng rỡ ôm đứa bé.
Đúng lúc chuẩn bị ăn mừng, lại có tin:
Một tiểu thiếp ở hậu viện bị huyền miêu xông vào lúc phu nhân vượt cạn.
Th/ai nhi chưa đủ tháng đã chào đời.
Cách nhau chừng một khắc.
Cũng là... con gái.
Đại phu nhân nổi gi/ận.
Cho rằng sự tồn tại của ta sẽ cư/ớp phúc khí đích tiểu thư.
Thế là vừa chào đời, ta đã cùng tiểu nương bị xóa tên, đuổi khỏi phủ.
3
Ta cố ý về muộn.
Mở cửa đã thấy cơm nóng thơm lừng.
- Chủ nhân, sao hôm nay về muộn thế?
Nguyên Hằng vẫn như mọi khi, hầu hạ ân cần.
Vị ngũ hoàng tử điện hạ này đúng là hứng thú lắm.
Cúi mình pha trà, thái hoa quả, xoa bóp vai lưng.
Diễn như thật.
Ban đầu hắn giả làm nô lệ chạy trốn, sai vệ sĩ đóng vai đ/á/nh thuê chặn đường ta.
Lừa ta mủi lòng chuộc thân, đem về nuôi.
Hắn thề thốt:
- Cô nương c/ứu ta, chính là chủ nhân của ta.
- Ta tất một lòng báo đáp, làm trâu làm ngựa...
Nay ta nhìn thấu trò diễn, nhưng vẫn thích tiếp tục đóng kịch.
Đêm đến, tắm rửa xong chuẩn bị ngủ.
Nguyên Hằng trèo lên giường ta.
Áo phanh nửa thân, da thịt lấp ló.
- Chủ nhân...
- Muốn thử... cách báo đáp khác không?
Hắn áp sát, hơi thở nóng hổi.
Ánh đèn mờ ảo tô đậm đường nét góc cạnh.
Giọt nước từ tóc rơi xuống ng/ực.
Mê hoặc tinh tế.
Nhìn đôi mắt quen thuộc, tim ta đ/ập thình thịch.
Suýt nữa gọi tên hắn.
- Hành Chi...
Không, hắn không phải Hành Chi.
Ta đẩy nhẹ người ra.
Nguyên Hằng trong mắt ta.
Từ đầu đến cuối chỉ là cái bóng thay thế.
4
Nguyên Hằng và Hành Chi, đều do ta nhặt về.
Ngoài thân phận thứ nữ, ta còn có một danh phận khác:
Đường chủ Từ Tế Đường.
Đây là trang viên c/ứu tế do ta dựng nên, tiền bạc quốc công phủ gửi đến đều dùng vào đây.
Vì thế, từ ăn mặc đến nơi ở đều không giống khuê nữ.
Vấn cỏ đeo bông, ăn uống đạm bạc, nhà cửa đơn sơ.
Dùng sức nhỏ bé c/ứu giúp người yếu thế.
Người già trẻ nhỏ, kẻ vô gia cư, lữ khách gặp nạn.
Ngay cả mèo chó sắp ch*t ven đường cũng được c/ứu.