“Cô không sợ lười ch*t sao?” Hệ thống không ngừng phàn nàn. Khiến Cố Thời Uất đứng phía sau ngẩn người trông như kẻ thứ ba.
Cuối cùng, anh không nhịn được nữa, khẽ cười lạnh từ mũi: "Vậy là hai người thực sự sống chung? Lý Chi Chi, cô đã có bạn trai rồi còn nhắn tin cho tôi, trêu đùa tôi vui lắm hả? Nhìn tôi hớt ha hớt hải chạy đến tìm cô, cô rất đắc ý phải không? Hay cô nghĩ tôi Cố Thời Uất sẽ làm tiểu tam?"
Đương nhiên không.
Tôi làm tiểu tam còn được, chứ anh thì không thể. Những đứa trẻ được giáo dục trong gia đình trí thức như Cố Thời Uất, ba quan cứng nhắc đến mức đ/áng s/ợ. Không m/ắng tôi đã là có tố chất rồi.
Cố Thời Uất tức gi/ận đạp cửa bỏ đi. Thấy tôi đờ đẫn, hệ thống phóng cái rụp từ tủ quần áo lao ra: "Ngẩn người làm gì? Đợi tao đuổi theo hộ à?"
"Ờ... ờ, được thôi."
Tôi chạy bộ đuổi theo. Đáng tiếc chân Cố Thời Uất quá dài, vừa ra khỏi cửa đã thấy anh đứng ở cổng khu dân cư. Thôi, lười đuổi nữa. Dù gì cũng không kịp.
Tôi lấy điện thoại định nhắn giải thích, mở ra đã thấy anh block tôi. Thao tác nhanh thật.
Về đến nhà, hệ thống khoanh tay nhìn tôi đầy mỉa mai: "Không đuổi kịp hay đếch thèm đuổi?" Phải công nhận, hắn hiểu tôi thật. Tôi cúi đầu không dám trả lời.
"Tốt lắm, ăn cứt còn không kịp miếng nóng. Giao nhiệm vụ công lược cho cô, đúng là tao nhầm người."
Tôi ủ rũ ngồi trên giường, liếc nhìn gương mặt âm u của hệ thống, dò hỏi: "Thực ra... đây có tính là hoàn thành nhiệm vụ kiểu khác không?"
Hệ thống lộ ra vẻ mặt khó lý giải: "Ý cô là?"
"Cô xem này, bọn tôi vừa quen nhau, rồi xảy ra hiểu lầm, chia tay. Vậy không phải tôi đã trở thành bạn gái cũ của anh ấy rồi sao?"
Hệ thống cười nhạt: "Lý Chi Chi, cô được lắm đấy. Đừng tưởng x/ấu xí thì tao không dám ch/ửi."
Huhu! Sát thương quá mạnh! Tôi sắp vỡ vụn rồi!
6
Người khác gặp chuyện này hẳn đã tìm mọi cách giải thích với Cố Thời Uất. Nhưng tôi lười lắm, tôi chỉ hợp với kiểu tình yêu 'đột nhập tận giường'. Kết luận: "Nhiệm vụ công lược này tôi không hoàn thành nổi."
Hệ thống cười lạnh: "Buồn cười, đừng tưởng tao còn trông chờ vào cô?"
Tôi ngẩn người. Không biết có nên cảm ơn không?
"Hay... tôi lạy ông một cái?"
Hệ thống: "Tránh ra! Đừng hòng trù ếm tao."
Mấy ngày sau, tôi đều mơ thấy Cố Thời Uất bẽ bàng đến chất vấn: "Sao không tìm anh? Anh không đáng được nghe giải thích sao? Hay em đợi anh đến trước? Anh đây rồi, giải thích đi?"
Tôi vừa há miệng. Anh đã khóc mà hôn lên: "Đừng nói nữa, anh hiểu rồi. Em chỉ sợ anh không tha thứ nên không dám đến..."
Không phải! Tôi chỉ lười giai đoạn cuối, còn lâu mới ch*t.
Tiếp theo. Chúng tôi ôm nhau trên giường hôn không rời. Anh càng khóc, tôi càng hưng phấn, nụ hôn càng dữ dội. Đang chuẩn bị tiến sâu thì... tôi tỉnh dậy.
Hệ thống như m/a trơi áp sát: "Cảm giác bị ngắt ngang thế nào?"
Tôi thật thà: "Khó chịu lắm."
Hệ thống: "Biết tại sao không?"
Tôi lắc đầu.
Hệ thống: "Vì chạm đến vùng kiến thức m/ù tịt rồi."
Ch/ửi thật thâm! Tôi cũng muốn thân mật với Cố Thời Uất. Ai chẳng muốn hôn trai đẹp! Dù sau này anh thuộc về nữ chính, nhưng được hưởng thụ quá trình là đủ. Tiếc là sau chuyện hôm đó, anh sẽ không thèm nhìn tôi nữa. Con người kiêu hãnh như anh, sao chịu nổi nhục này.
Hệ thống mắt lấp lánh âm mưu: "Chưa chắc đâu, cô không xem tao là ai?"
7
Cách của hệ thống là giả bệ/nh để đ/á/nh động lòng thương. Chiêu cũ rích. Nhưng hắn đầy tự tin: "Cô hiểu gì? Chiêu không cần mới, hiệu quả là được."
Nói rồi, hệ thống nghiến răng đưa tay ra như liệt sĩ: "Chích đi. Nhẹ thôi, tao sợ đ/au."
"Á! Ui da! Mẹ ơi!"
Cuối cùng, sau một hồi hét, kim tiêm đã vào tĩnh mạch. Hệ thống quên đ/au, bảo tôi chụp ảnh rồi biên bài đăng story: "Ốm đ/au bất ngờ, một mình nơi đất khách, giá có ai quan tâm thì tốt..." Kèm địa chỉ bệ/nh viện chi tiết đến từng giường. Chỉ thiếu ghi tên Cố Thời Uất vào.
Tôi khẽ hỏi: "Được không ạ? Anh ấy đã block em rồi, đăng story cũng không thấy đâu."
Hệ thống gào lên: "Thế cô nghĩ cách khác đi? Tao muốn thế à? Gặp phải host lười lại nhát như cô, tao đúng xui!"
Hệ thống vung cánh tay đang truyền dịch: "Ai bênh vực tao đây? Lý Chi Chi, nói khó nghe thì tao suýt đẩy người vào giường cô rồi, hệ thống nào như tao? Cô cố lên chút đi! Để tao bị đồng nghiệp cười cho ch*t à? Xong nhiệm vụ này, đừng bao giờ gặp nhau nữa, kẻo tao t/át ch*t cô!"
Sát thương vẫn k/inh h/oàng. Tôi co ro trên giường bệ/nh nghe hắn xả gi/ận. Không ngờ nửa tiếng sau, Cố Thời Uất thật sự xuất hiện.
8
Anh bước vào mặt lạnh như tiền: "Đừng hiểu nhầm, tôi tình cờ qua đây trả đồ thôi."
Ồ, món gì cần đặc biệt đến bệ/nh viện trả? Từ lúc đăng story đến giờ chỉ nửa tiếng. Phải anh dùng nick phụ theo dõi tôi?
Cố Thời Uất nghiêm túc lấy từ túi ra chiếc tai nghe: "Lần trước ở nhà cô, tôi dẫm hỏng tai nghe."
Nhắc đến chuyện cũ, mặt tôi nóng bừng: "Không cần đâu, nói thật thì không phải mình anh..."
"Tùy cô. Trả xong rồi, tôi đi đây."
"Khoan đã!" Tôi gọi. Cố Thời Uất quay lại nhanh, ánh mắt lóe lên chút mong chờ khó nhận ra: "Còn gì nữa?"