Kỳ Trác gượng gạo nói: "...Dì ơi, đây là con mèo cháu nuôi."
"Tiểu Quế cũng đã gặp nó vài lần rồi ạ."
Mẹ tôi cười xã giao:
"Lần đầu thấy con mèo m/ập ú thế này, dễ thương quá. Nhìn là biết cháu Kỳ chăm sóc chu đáo lắm, thật có tấm lòng."
Đán Tạt: Lời hay kết duyên lành, lời á/c tổn thương tim mèo.
Sau khi về nhà, tôi và Kỳ Trác quyết định sống chung.
Đằng nào cũng ở cùng khu dân cư, chuyển đồ đỡ vất vả.
Căn hộ của tôi không bỏ không, cho thuê lại ki/ếm thêm thu nhập.
Nửa cuối năm, hai nhà mẹ gặp mặt, hợp ý liền đính hôn cho chúng tôi.
Vì điều kiện gia đình tôi khá giả, mẹ có lương hưu, ba quá cố cũng để lại nhiều tiền cho hai mẹ con tiêu xài.
Nên mẹ Kỳ Trác luôn nghĩ con trai mình là rể ghép nhà vợ, chiều chuộng tôi hết mực.
Đám cưới hôm ấy, chúng tôi quyết định để Đán Tạt trao nhẫn cưới.
Giọng quen thuộc lại vang lên:
[Nhờ có mèo, mẹ và ba mới thành đôi lứa!]
[Mèo tốt, người cũng tốt!]
[Hôm nay mèo tự thưởng ba hộp pate nhỏ!]
Ngoại truyện
Tôi là Đán Tạt, một chú mèo.
Sau khi được người đàn ông ít nói này nhặt về, tôi phát hiện cuộc sống của anh ấy đơn điệu lắm.
Ngoài việc hàng ngày đi ki/ếm mồi m/ua pate cho mèo, anh chỉ biết nhìn chăm chăm vào chiếc hộp đen nhỏ có hình một người phụ nữ.
Có lúc cười, có lúc khóc.
Có khi đờ đẫn, h/ồn phiêu diêu tận mây xanh.
Mèo thông tỏ nhân tình.
Anh cả Ly bảo mèo, đây gọi là tình yêu.
Tình yêu khiến người ta khóc cũng khiến người ta cười.
Ba thường khóc trong mơ, mèo không biết có phải vì nhớ mẹ không.
Mèo liền "bụp bụp" cho ba hai quả đ/ấm để tỉnh ngủ.
Người phụ nữ kia cười ngọt lịm, mèo rất thích.
Hơn nữa anh cả Ly nói bà ấy tốt bụng, hay cho mèo hoang chó vạc ăn, chắc chắn sẽ đối xử tử tế với mèo.
Nếu người phụ nữ và ba ở cùng nhau, mèo sẽ có mẹ.
Thế là mèo quyết định giúp ba tìm ki/ếm tình yêu.
Nhưng mèo không biết tìm mẹ ở đâu.
Mèo hỏi anh cả Ly, anh ấy lại đi hỏi han họ hàng lang thang quanh vùng...
Cuối cùng tuyên bố: Mẹ và mèo ở cùng khu dân cư.
Chỉ có điều mẹ đi sớm về khuya, khó gặp được người.
Thế là mèo ngày ngày ở nhà luyện kỹ năng lộn nhào, vì trong hộp đen nhỏ của ba có nói, chỉ cần mèo biết lộn nhào là mẹ sẽ đến!
Đến một đêm khuya, nhân lúc ba đang ngủ say.
Anh cả Ly trèo lên cửa sổ ra hiệu cho mèo đi tìm mẹ, cửa sổ bị đóng then, mèo bắt chước ba mở cửa rồi đóng lại.
Mèo men theo anh cả Ly chạy đi tìm mẹ, giữa đường còn ngã lăn cù hai lần.
Chuẩn bị xong xuôi, anh cả Ly rút lui.
Mèo bắt đầu biểu diễn lộn nhào.
Dù đầu óc quay cuồ/ng, chân tãi bời.
Nhưng mèo tin chắc:
[Có công mài sắt có ngày nên mèo!]
[Mèo có chí thì nên.]
[Chỉ cần mèo biết lộn nhào, nhất định sẽ rước mẹ về nhà!]
Khi người phụ nữ tiến lại gần, mèo phát hiện bà ấy không hề bị kỹ năng lộn nhào của mèo khuất phục.
Thế là mèo vận dụng hết chất xám, nhớ lại chiêu thức khác anh cả Ly đã dạy.
Anh cả Ly nói mèo hoang xin ăn đều dùng chiêu này.
Trước tiên cọ cọ vào ống quần, sau đó lăn lộn bên cạnh, cuối cùng gừ gừ trong cổ họng.
Một combo mượt mà này đ/á/nh xuống.
Người ơi, hẳn là mê mẩn mèo lắm nhỉ.
Chỉ nghe lời lạnh băng của người phụ nữ xuyên thấu màng nhĩ:
"Mèo con ơi, con bị sao thế? Trên người có ve à?"
Sao lại vô tình đến thế.
Hừ, mèo hết cách rồi.
Nhưng người phụ nữ lại hỏi mèo có lạc đường không.
Phải rồi, cứ giả vờ lạc đường là bà ấy sẽ đưa mèo về nhà.
Thế là mèo xuống nước theo kế.
Người phụ nữ bế mèo đi tìm khắp mấy tòa nhà, mèo suýt ngủ gục.
Nhưng phút cuối, mèo chợt tỉnh táo nhảy vào thang máy dẫn đường cho mẹ và ba gặp mặt.
Để trả ơn anh cả Ly, mèo còn biếu anh ấy một hộp pate.
Nhưng sau này mẹ lại m/ua cho mèo cả núi pate.
Mẹ tốt, mèo cũng tốt.
-Hết-