“Cầm lấy chiếc nhẫn kim cương mà biến khỏi nhà tôi, coi như quà mừng của tôi vậy.”
Bùi Tri Dật buông tôi ra, đứng lặng lẽ tại chỗ, ánh mắt đầy khoan dung.
“Dư Đường, em định dùng đồ trang sức giúp anh vượt khó khăn phải không?”
Tôi mím môi quay lưng lại.
“Chỉ giữ lại chiếc nhẫn vô danh tiểu tốt này... vì em vẫn yêu anh, đúng chứ?”
Lưng tôi cứng đờ. Hắn đoán trúng cả rồi.
Hắn ôm tôi từ phía sau, một nụ hôn nhẹ như bướm đậu bên tai.
Tôi giãy khỏi vòng tay hắn, mắt đỏ hoe: “Đúng thì sao? Dù gì anh cũng sắp cưới rồi, em...”
Bùi Tri Dật xoa xoa đầu tôi, bất lực kéo tôi vào lòng: “Đường Đường, bọn mình chỉ đang diễn cho có thôi.”
19.
Hóa ra, Thư Du cũng chẳng có tình ý gì với Bùi Tri Dật.
Hai người chỉ hợp tác đối phó gia đình - Thư Du giúp hắn vượt khủng hoảng, đổi lại hắn nuôi giúp cô tiểu bạch hoa.
Tiểu bạch hoa Thư Du yêu thích chính là cô gái lần trước cầm lọ hoa đ/ập vào đầu tôi.
Tôi sửng sốt: “Gặp phụ huynh chỉ là cái cớ để các bậc trưởng bối yên tâm. Giờ Thư Du đã trốn ra nước ngoài cùng người yêu rồi.”
Tôi ngẩng mặt nhìn hắn: “Vậy thủ tục ly hôn...?”
“Lừa em đấy. Anh chưa từng ký giấy ly hôn.”
Tôi lao vào lòng hắn, ôm ch/ặt eo, nước mắt thấm ướt vải áo: “Đồ tồi! Sao không nói sớm!”
“Anh có biết mấy ngày nay em đ/au khổ thế nào không?”
Bùi Tri Dật nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi: “Đường Đường, em đâu cho anh cơ hội giải thích.”
Suốt mấy ngày qua tôi luôn lạnh nhạt cự tuyệt.
Tôi cũng chẳng ra gì.
“Chồng ơi... hu hu... đồ trang sức chưa b/án chứ hả?”
Tôi quan tâm nhất chuyện này.
Bùi Tri Dật cười lắc đầu.
“Chồng ơi, lần trước anh hứa m/ua cho em tòa nhà, đừng quên nhé.”
“Chính là tòa Bùi Thị Đại Lâu đó.”
Bùi Tri Dật đeo lại nhẫn cho tôi, vừa bóp nhẹ ngón tay tôi vừa nói: “Em còn vấn đề quan trọng nữa!” Tôi vòng tay qua cổ hắn ngước nhìn.
“Nói đi.”
“Hu hu... chồng ơi, sau này anh còn đủ tiền cho em tiêu xài không?”
Bùi Tri Dật thở dài bất lực: “Cả đời này, tha hồ mà xài.”
-Hết-