Ánh mắt của mẹ vẫn đóng ch/ặt vào bà nội.

"Tiểu Nhu là con gái của tôi, là đứa con duy nhất của tôi. Tôi sẽ không để con bé chịu bất cứ uất ức nào nữa. Từ hôm nay, con bé sẽ ở với tôi."

Tôi ngẩng phắt đầu lên, nhìn vào bóng dáng nghiêng của mẹ.

Ở với mẹ?

Bao nhiêu năm nay, tôi vẫn sống với bà nội, mẹ chỉ thỉnh thoảng về thăm tôi.

Mặt bà nội xám xịt hẳn, bà rít lên:

"Mày dám! Nó là cháu đích tôn của họ Kha! Mày có quyền gì đem nó đi? Muốn dạy nó thành kẻ bạc tình bạc nghĩa sao?"

"Bạc tình bạc nghĩa?" Mẹ bất ngờ cười khẩy, không giấu nổi vẻ mỉa mai. "Cái chữ 'tình' trong miệng bà, chính là bắt đứa trẻ 4 tuổi tin rằng mình là thủ phạm gi*t cha, bắt nó mang món n/ợ lương tâm cả đời sao?"

Bà bước lên một bước, che khuất tôi hoàn toàn.

"Bà nói Tiểu Nhu h/ận tôi, không muốn gặp tôi, nên tôi cam lòng để con ở với bà. Giờ đây, tôi sẽ đem đứa cháu 'sao va chạm' trong miệng bà đi xa, khỏi phải chướng mắt nhà bà nữa."

Giọng mẹ vang vọng từng chữ vào tai tôi.

Bà nội run bần bật, ngón tay chỉ thẳng mặt mẹ r/un r/ẩy:

"Mày... mày đừng tưởng cứng cáp rồi! Tao nói cho mà biết, tài sản của ba nó, mày đừng hòng lấy một xu..."

"Tài sản?" Mẹ kh/inh khỉ c/ắt ngang. "Hóa ra là vì tiền à?"

Giọng nói đột nhiên sáng tỏ:

"Lỗi tại tôi, để nguyên tài sản của ba cháu cho Tiểu Nhu, khiến bà nảy sinh ý đồ x/ấu suốt mười mấy năm."

"À, tôi nhớ ra rồi, bà còn có đứa con trai khác, đứa cháu nội đó. Bà đang vắt kiệt con gái tôi để lo tiền đặt cọc cho thằng cháu đích tôn đấy à?"

"Mày nói bậy! Tao... tao không có!" Giọng bà nội yếu hẳn.

Mẹ cười lạnh: "Năm ngoái Tiểu Lỗi m/ua nhà đóng 300 triệu cọc, tiền từ trên trời rơi xuống à?"

"Còn nữa, tiền thưởng mỗi lần Tiểu Nhu thi đàn piano, từ năm 6 tuổi, mỗi năm ít nhất cũng vài chục triệu. Bà cất những khoản đó ở đâu rồi?"

Mẹ tiến từng bước áp sát.

"Tiền ba Tiểu Nhu để lại cho con gái, sau khi gửi vào tài khoản quỹ giáo dục, mấy năm nay không những không tăng mà còn hao hụt."

Ánh mắt bà nội lảng tránh.

"Đó là tiền cho Tiểu Nhu tiêu xài, học đàn, sinh hoạt phí..."

"Học đàn?" Mẹ khoanh tay bất lực. "Mỗi tháng tôi chuyển cho bà 8 triệu sinh hoạt phí, tiền học đàn tôi trả riêng. Bà nghĩ cần động đến tài khoản quỹ giáo dục?"

Tôi đứng bên cạnh, cảm giác cả thế giới đảo lộn.

Hóa ra những giải thưởng thi đấu, số tiền tưởng để dành vào đại học, đã sớm không thuộc về tôi.

Tôi từng gh/en tị với chiếc xe máy hơn trăm triệu của Tiểu Lỗi, căn nhà mới tậu của nó.

"Tiểu Nhu là con gái, rốt cuộc cũng phải lấy chồng! Cả nhà họ Kha phải lo cho cháu đích tôn!" Bà nội đi/ên tiết.

Mẹ lạnh lùng:

"Nhà các người không thương nó, thì đừng ngăn tôi thương con. Hôm nay xem bà là nội nó, tôi có thể bỏ qua chuyện cũ."

"Nhưng từ hôm nay, nếu họ Kha còn nhòm ngó con gái tôi, tôi sẵn sàng hi sinh vì con mà kéo cả nhà các người xuống mồ!"

Nói xong không thèm để ý bà nội, mẹ quay sang tôi.

"Đi thôi Tiểu Nhu. Tiền bạc, mẹ chưa từng để tâm. Mẹ chỉ quan tâm đến con."

Bà nắm tay tôi bước đi không ngoảnh lại.

Một bàn tay đột ngột bị bà nội gi/ật lại. Ánh mắt bà đầy van xin, thì thào:

"Tiểu Nhu, con thật sự theo nó đi sao? Bà đối xử tệ với con những năm qua sao? Cha con dưới suối vàng sẽ nghĩ gì?"

Mẹ quay lại, gi/ật phắt tay bà nội ra.

Hai tay đặt lên vai tôi:

"Con muốn đi với mẹ không?"

Tôi nhìn bà nội đang lau khóe mắt, lại nhìn mẹ.

"Bà nội ơi, số tiền đó coi như cháu để dành cho bà dưỡng già, cảm ơn bà đã chăm sóc cháu bao năm nay. Nhưng giờ cháu muốn ở bên mẹ nhiều hơn, bù đắp cho mười mấy năm đã mất."

"Khi nào thi đại học xong, cháu sẽ thường xuyên về thăm bà."

Bà nội gào thét đằng sau, nhưng tiếng hét nhanh chóng bị bỏ lại phía xa mờ mịt.

11

"Mẹ..." Tôi không nhịn được thốt lên.

"Ừm?" Bà nghiêng đầu nhìn tôi âu yếm.

Khác hẳn ánh mắt của bà nội, trong đôi mắt ấy không một chút chán gh/ét hay bực dọc.

Chỉ có tình yêu thương tràn đầy mà tôi chưa từng được nhận.

"Mẹ... mẹ thật sự không gh/ét con sao?"

Tôi vẫn không kìm được mà hỏi câu này.

Mẹ dừng bước, ngồi xổm xuống, tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt tôi.

"Đồ ngốc." Giọng bà khàn khàn. "Sao mẹ lại gh/ét con? Mẹ chỉ có con thôi. Ngày xưa chuyện của ba con là t/ai n/ạn. Lúc đó con mới 4 tuổi, biết gì đâu. Nếu mẹ thật sự gh/ét con, đã không suốt bao năm hầu như ngày nào cũng đến cửa xin bà nội cho gặp con."

Lúc đó, phải chăng mẹ cũng muốn đưa tôi đi?

"Chỉ là mẹ nghe nói con oán h/ận mẹ, không muốn gặp, nên đành đứng dưới lầu nghe con tập đàn từng giờ. Nghe con nói chỉ thích tập đàn, không thích gặp mẹ. Mẹ chỉ biết dành dụm từng đồng cho con tiêu. Mẹ không ngờ..." Giọng bà chùng xuống.

Tôi nghẹn ngào:

"Vì bà nội luôn nói, nguyện vọng cuối cùng của ba là mong con tập đàn giỏi, giành nhiều giải thưởng."

"Mẹ xin lỗi con, Tiểu Nhu. Những năm qua để con chịu thiệt thòi."

Bà ôm ch/ặt tôi vào lòng.

Tôi ngửi thấy mùi xà phòng thoang thoảng trên người bà, thanh khiết, ấm áp.

Tôi dúi mặt vào cổ mẹ, bao uất ức và nhớ nhung dồn nén suốt mười mấy năm bùng n/ổ.

Tôi siết ch/ặt vòng tay, nước mắt thấm ướt cổ áo mẹ.

"Không trách mẹ đâu." Tôi nức nở. "Con cứ tưởng... tưởng mẹ rất gh/ét con, nên mới lâu lâu mới về thăm con một lần."

"Sao có thể?" Mẹ vỗ nhẹ lưng tôi. "Con là m/áu thịt của mẹ, sao mẹ không thương? Con là niềm tự hào nhất của mẹ."

Bà buông tôi ra, đôi mắt ánh lên nụ cười xen lẫn ân h/ận.

"Từ nay về sau, sẽ không để con chịu thiệt thòi nữa, Tiểu Nhu. Chỉ cần con ngoảnh lại, mẹ luôn ở đằng sau."

Có mẹ bên cạnh, thật hạnh phúc.

(Hết)

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm