Để không bị Vinh Tư Kỳ phát hiện, hay nói cách khác, khi đối mặt với anh, tôi phải cẩn thận hơn gấp bội.

Vẫn dùng danh tính của Lâm Kỳ như mọi khi. May mắn thay, bố cậu ấy là giám đốc bệ/nh viện nơi tôi đặt lịch phẫu thuật. Có người quen nên việc kiểm tra diễn ra suôn sẻ, nhưng thủ thuật c/ắt bỏ tuyến thể lại bị từ chối.

Tôi cúi nhìn bản báo cáo ghi tên "Lâm Kỳ", những dòng chữ ng/uệch ngoạc khiến tôi nghi ngờ trời cao đang cố tình trêu đùa mình.

Hành lang bệ/nh viện ồn ã. Lâm Kỳ lẩm bẩm điều gì đó bên cạnh, thấy tôi không để ý liền bước sát lại: "Omega vốn đã hiếm, cậu lại thuộc dạng siêu ưu tú. Nếu không phải tờ kết quả bị bố tôi giữ lại, chính phủ đã sớm đăng ký thông tin để chọn bạn đời cho cậu rồi. Chẳng bệ/nh viện nào dám c/ắt bỏ tuyến thể của cậu đâu."

Cậu ta ngập ngừng: "Trừ khi..."

Tôi dừng chân, quay sang nhìn gương mặt đầy do dự của Lâm Kỳ: "Nói tiếp đi."

"Làm tổn thương tuyến thể... không, không được. Như thế cậu sẽ đ/au lắm."

Chuông điện thoại trong túi quần vang lên đúng lúc. Nhìn thấy tên hiển thị, tôi bật cười khẩy, vỗ vai Lâm Kỳ: "Thì cứ làm hỏng nó đi."

Chẳng nỗi đ/au nào lớn hơn việc bị Vinh Tư Kỳ ruồng bỏ.

Lâm Kỳ gi/ật mình lùi hai bước, luôn miệng ch/ửi "đồ đi/ên" rồi vội đuổi theo. Tôi ra hiệu im lặng, bước qua cửa kính bệ/nh viện tìm đến chiếc ghế dài trên bãi cỏ. Hít một hơi sâu, tôi nhấc máy trước khi đối phương lên tiếng:

"Con đang chơi bóng rổ với bạn. Có việc gì thế ạ... ba?"

Giấu đi ý nghĩ đen tối, tiếng "ba" bật ra nghe vụng về đến lạ. Nhưng phần lớn thời gian, Vinh Tư Kỳ thậm chí chẳng cho tôi cơ hội được gọi như vậy.

Những năm đầu mới được đón về, anh còn chìm trong nỗi đ/au mất cha mẹ đã phải gượng dậy vật lộn với lũ cá m/ập tham lam. Công việc chất như núi, tiệc tùng triền miên. Ngôi nhà ấy lúc nào cũng lạnh lẽo. Việc duy nhất tôi làm được là co ro trên chiếc sofa gần cửa, chờ Vinh Tư Kỳ hiếm hoi trở về.

Mỗi lần về, anh đều say. Dù mất kiểm soát, Vinh Tư Kỳ vẫn giữ được vẻ lịch thiệp - quần áo chỉnh tề, hơi thở không vương mùi rư/ợu. Tôi vật vã đỡ anh vào phòng, pha nước tắm, cởi từng cúc áo. Chỉ những lúc ấy, anh mới dịu dàng xoa đầu tôi như khen thưởng: "Ngoan."

Về sau, tôi bận học, anh bận việc. Gặp mặt trở thành thứ xa xỉ. Những thứ vật chất được chuyển qua tay trợ lý, đúng như lời hứa năm nào của anh - nuôi tôi theo nghĩa đen.

Tiếng cười khẽ vang lên đầu dây kéo tôi về thực tại. Một nụ cười thật sự, nhưng khiến người ta tê dại từ gáy xuống sống lưng. Bởi ngay cả khi vui, Vinh Tư Kỳ cũng hiếm khi cười. Vẻ lạnh lùng mới là trạng thái thường trực của anh.

"A Lễ, hôm nay ba tiện đường đón con. Con đoán xem điểm đến của ba là đâu?"

Trái tim tôi thắt lại. Hai giây im lặng trước khi giọng nói từ điện thoại dội thẳng vào tai: "Trường của con. Hiệu trưởng mời ba diễn thuyết về đầu tư cho tân sinh viên."

"Đáng lẽ muốn cho con bất ngờ..."

"Tiếc là con không có mặt ở đó."

Từng chữ như đinh đóng vào tim. Giữa trưa nắng gắt mà tôi thấy lạnh toát sống lưng. Giọng Vinh Tư Kỳ qua điện thoại bỗng trùng khớp với tiếng nói phía sau lưng:

"Theo ba biết, bệ/nh viện không có sân bóng rổ. Bạn của con..."

Một bàn tay nặng trịch đặt lên vai tôi. Áp lực vừa đủ để khiến người ta tê liệt, như giọng nói của chủ nhân nó - thanh nhã nhưng ẩn chứa sự dữ tợn:

"Hay chính con mới là kẻ l/ừa đ/ảo?"

"Ch*t ti/ệt!"

Lâm Kỳ gi/ật tôi đứng dậy, ch/ửi thề một tràng rồi đứng chắn phía trước. Từ khi bàn tay kia chạm vào vai, tôi như bị đóng băng, chỉ biết siết ch/ặt tờ giấy kiểm tra.

Không kịp nghĩ tại sao Vinh Tư Kỳ - người luôn có bác sĩ riêng túc trực - lại xuất hiện ở đây. Trái tim đ/ập thình thịch sắ nhảy khỏi lồng ng/ực.

Ánh mắt anh lướt qua Lâm Kỳ rồi dừng lại ở chiếc quần tôi đang mặc: "Sáng nay con không mặc cái này."

Đương nhiên. Bộ quần áo buổi sáng do chính tay anh chọn khi dẫn tôi đi họp ở nước ngoài. Một trong số ít món quà anh tự m/ua cho tôi. Sợ làm bẩn nên tôi đã về ký túc xá thay đồ - một quyết định giờ đây thành tai họa.

Tờ giấy trong tay bị gi/ật phăng. Vinh Tư Kỳ cúi xuống nhìn bản báo cáo nhàu nát trong đôi tay thon dài. Thời gian như ngưng đọng.

Nếu anh phát hiện tôi là Omega...

Một người lý trí như anh sẽ chọn cách ly dị tử tế nhất. Đưa một khoản tiền không thể từ chối, nói lời chia tay lịch sự. Nhưng sâu thẳm, tôi biết điều đó không thể xảy ra. Kết cục sẽ giống những kẻ dám chọc gi/ận Vinh Tư Kỳ - thảm hại hơn gấp bội.

Tôi không thể chịu đựng được ánh mắt chán gh/ét từ anh, dù chỉ một phần giây.

Vinh Tư Kỳ không nói gì, chỉ lạnh lùng ra lệnh "về nhà" rồi mở cửa ghế phụ. Xe lao vun vút trên đường, tốc độ tăng dần như chính nhịp tim tôi.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Hái đào

Chương 8
Tôi bị bắt chơi trò mạo hiểm đăng khoảnh khắc, quên chặn ba. Chú thích: "Người ta với ba thì mặt trước mặt sau khác nhau, chỉ có con với ba là 13 tiếng 14 cái bao." Kèm hình: Lũ bạn nhậu nhẹt. Tỉnh rượu, điện thoại dội bom tin nhắn từ ba. 【Tốt nhất là con đang nói về ba đó.】【Nếu là một ai trong ảnh, hoặc tất cả mọi người trong ảnh, thì coi chừng đó.】【Giang Niệm Dã, nghe điện thoại đi.】【Tiểu Dã, đừng sợ, nếu con thật sự có ý đó, ba không phải không thể đáp ứng con.】【Được, không nghe máy phải không.】【Đồ đạc ba mua xong rồi, vé máy bay tối nay, 13 tiếng dùng không hết 14 cái bao cao su thì con xác định rồi đó!】
Hiện đại
Boys Love
0