Tiếp tân nói với tôi, Quan Hạ Hạ và Lâm Hiêu đang mặn nồng trong cầu thang.
“Ban đầu chỉ định ôm an ủi cô ấy thôi mà.”
Giờ ăn trưa, tiếp tân cười khẩy: “Ôm rồi lại bén lửa, trực tiếp ở...”
“Tôi đang ăn cơm đây.”
Tôi trừng mắt với cô ta.
Cô ta giả vờ e thẹn đẩy tôi, tiếp tục buông lời: “Mấy gã trong công ty cứ tưởng bồng bột, nào biết mình bị nuôi cá. Lần trước cô ấy còn bắt một đứa viết kế hoạch giúp nữa, đúng là cao tay.”
Đang nói thì tôi lướt được bài đăng của Chu Tử Ước trên Facebook.
Là ảnh chụp màn hình bức hình thân mật Quan Hạ Hạ đăng trên Weibo với Lâm Hiêu.
Quan Hạ Hạ còn chú thích: “Công ty toàn mấy ả muốn xin WeChat người ta... nên em không dám công khai, sợ mấy ả gh/en ch*t mất.”
Chu Tử Ước chụp màn hình rồi đăng thẳng lên Facebook.
Kèm caption: “Chúc mừng anh trai! Cùng chị đấy khóa ch/ặt nhé!”
“Vãi!” Tiếp tân cũng xem được luôn: “Tử Ước xả thẳng bể cá của Quan Hạ Hạ rồi.”
Vừa dứt lời, bài đăng đã có phản hồi.
Một đồng nghiệp nam: “Bị đi/ên à? Há mồm là vu khống?”
Dưới đó, đồng nghiệp khác đáp: “Trời, tao vừa lên Weibo xem thật luôn.
Cô ấy chẳng phải còn hay xúi giục Đồ Thi với Lâm Hiêu sao?”
Không ai bình luận thêm, im ắng lạ thường.
Nhưng các nhóm nội bộ công ty thì dậy sóng.
“Gh/en ch*t cái con khỉ ấy. Cười vỡ bụng.”
“Tao thấy ả xóa mấy bài Weibo rồi, chắc muốn xóa acc quá.”
“Chuyển tôi 50k, tôi gửi ảnh chụp màn hình mới nhất cho.”
Tiếp tân không kìm được hứng, gọi thẳng cho Chu Tử Ước.
“Sao thể? Đánh bài ngửa luôn hả?”
“Quan Hạ Hạ nhắn tin cho tôi rồi.” Chu Tử Ước nói.
“Ả nói gì?”
“Bảo tôi xóa ngay, hỏi có chặn ban lãnh đạo chưa.”
“Cậu xóa chưa?”
“Làm gì có?” Cô ta cười khẩy.
“Thế cậu trả lời sao?”
“Đã đọc không trả lời.” Chu Tử Ước đáp. “Ả chẳng hay làm thế với tôi sao?”
10.
Ăn xong về công ty.
Trong phòng, đám đông vây quanh Quan Hạ Hạ.
Cô ta khóc nức nở, đồng nghiệp nữ an ủi: “Cô ấy gh/en tỵ vì nhà cậu giàu có thôi.”
Thấy tôi bước vào, cả đám im bặt.
Ánh mắt dán ch/ặt vào người tôi.
Đồng nghiệp nữ đẩy nhẹ cô thực tập sinh cạnh mình.
Cô bé rụt rè bước tới: “Chị Thi ơi.”
“Có việc gì?”
“Chị Hạ Hạ... khóc...” Giọng cô bé r/un r/ẩy. “Thì sao?”
Liên quan gì đến tôi?
Cô thực tập lùi vài bước, lẩm bẩm: “Lạnh lùng quá...”
Chốn công sở đâu phải nhà cô ấy.
Hay tôi phải khóc theo cho đủ bộ?
Quan Hạ Hạ thông qua đám đông, vọng sang tôi: “Đồ Thi, cậu với Chu Tử Ước thân lắm nhỉ?”
Thấy tôi phớt lờ.
Cô ta càng đắc ý.
“Bị Lâm Hiêu từ chối mấy lần, x/ấu hổ quá thành ra đi soi Weibo người ta. Còn mượn tay thực tập sinh để phát tán chuyện riêng tư của tôi. Cậu bị đi/ên à? Già rồi thiếu tình thương à? Hay x/ấu xí không ai theo nên đi gây sự với tôi? Nếu tôi muốn trị cậu, nghĩ cái gia thế của cậu đủ ở lại đây sao?”
Cô ta xả xong đạn lại tiếp tục khóc: “Tôi đối tốt thế mà lại bị lợi dụng. Mẹ cậu không dạy cậu sống phải có chừng mực sao?”
“Đừng khóc nữa Hạ Hạ,” đồng nghiệp nữ vỗ về, “Cô ta với Chu Tử Ước là một giuộc, đời này đừng mơ m/ua nổi nhà cậu, gh/en tỵ thôi.”
Tiếng khóc càng to, thu hút ánh nhìn xung quanh.
Rõ ràng muốn đẩy chuyện lên cao, dùng dư luận nhấn chìm tôi.
Tốt nhất khiến tôi x/ấu hổ mà tự đi luôn hôm nay.
11.
Chuyện này cô ta làm không ít lần.
Tôi đứng dậy, thong thả bước tới.
Cô ta hơi co rúm, nhưng vẫn ngẩng cằm.
Đồng nghiệp bên cạnh lùi lại.
Tôi đột ngột giơ tay, cô ta khụy xuống, lấy tay che mặt.
Tôi rút khăn giấy từ bàn bên cạnh, dúi vào tay cô ta.
“Người lớn rồi, giữ bình tĩnh đi.”
Cô ta gào lên: “Ý cậu là sao! Ai mất bình tĩnh?”
“Ai hét là người đó.” Giọng tôi lạnh tanh. “Tức gi/ận cũng đừng cắn bừa.”
“Cậu!”
Mặt cô ta méo mó, đứng phắt dậy: “Cứ đợi đấy! Hôm nay không đuổi được cậu, tôi không phải Quan Hạ Hạ!”
“Bình tĩnh nào Hạ Hạ.” Đồng nghiệp nữ ra mặt hoà giải, liếc tôi: “Muốn giữ việc thì xin lỗi đi, cậu đùa được với chị ấy sao?”
“Không phải tôi làm, xin lỗi cái gì?”
Thấy tôi cứng rắn, Quan Hạ Hạ trợn mắt rồi lao về phía thang máy.
“Toang rồi, cô ấy đi tìm Tổng Quan rồi, Đồ Thi sắp bị đuổi thôi.”
“Sao thể? Cô ấy làm gì sai?”
“Công ty này lo/ạn lắm, ai có hậu thuẫn thì muốn làm gì chả được.”
Tiếng xì xào nổi lên.
Nhóm người hay nịnh Quan Hạ Hạ ngồi khoanh chân cười khẩy, chờ xem kịch.
Chốc lát sau, thang máy động đậy.
“Mấy đứa không biết điều,” đồng nghiệp nữ khuấy ly cà phê, “Tự đi cho lành, để bảo vệ đuổi thì nhục lắm.”
Cả nhóm cười ầm.
Thấy tôi im lặng, cô ta xông đến lục đồ: “Tội nghiệp, tôi giúp cậu thu dọn.”
“Đừng đụng đồ tôi.”
Tôi gạt tay cô ta.
“Cứng họng thế?” Cô ta nhếch mép, “Thu nhanh đi, bảo vệ lên rồi đấy.”
Chưa dứt lời, mấy người từ thang máy bước ra hớt hải.
“Bị bắt rồi! Bị bắt rồi!”
“Ai bị bắt?”
“Tổng Quan bị bắt rồi!”
Cả phòng náo lo/ạn.
“Quan Hạ Hạ lên gặp đúng lúc, bị cảnh sát đưa đi hỏi cung!”
Đồng nghiệp nữ mặt c/ắt không còn hột m/áu.