Người Tình Tiền Giả

Chương 7

19/09/2025 09:40

Anh ta cảm thấy thật buồn cười.

Cô ấy còn thở phào nhẹ nhõm.

Cô ấy lo lắng điều gì chứ?

Chẳng lẽ anh ta còn không buông tay được sao?

Vốn dĩ anh không muốn dễ dàng chiều theo ý cô như vậy.

Nhưng Tống Uyên cứ gây rối mãi, anh ngán cái sự phiền phức, lại sợ Như Trinh lặp lại chiêu cũ, nên đành chia cho cô một khoản tiền hậu hĩnh.

Khi tờ ly hôn về tay, không hiểu sao lòng anh bỗng dâng lên sự bứt rứt, tối hôm đó anh không dỗ dành Tống Uyên mà cùng đám bạn thân tới quán rư/ợu quen thuộc.

Càng uống càng thấy ngột ngạt, tay mân mê tờ ly hôn mà lòng như trống rỗng.

Anh nghĩ có lẽ do ở bên nhau quá lâu, giờ đột ngột xa cách nên chưa quen.

Một người bạn nâng cốc chúc mừng anh cuối cùng đã thoát khỏi mụ vợ cáu bẩn.

Không hiểu sao, trong lòng anh bỗng thấy khó chịu vô cùng.

Anh không kìm được suy nghĩ: Liệu Như Trinh có cầm tiền của mình đi tìm trai bồi?

Tức gi/ận, anh đ/ập vỡ chiếc ly trên tay.

Đúng lúc ấy, có người khéo léo an ủi: "Anh Hoài, Như Trinh chạy vài ngày là phải quay về xin anh thôi, cha cô ta còn đang bệ/nh mà."

Cũng phải, cha già là người thân duy nhất của cô trên đời, anh không tin cô ta nỡ lòng. Đợi khi cô quay về c/ầu x/in, anh nhất định sẽ không mềm lòng như trước nữa.

Nhưng thời gian một tuần rồi lại một tuần trôi qua.

Như Trinh vẫn bặt vô âm tín.

Châu Kinh Hoài không nhịn được mà suy nghĩ.

Quả nhiên.

Quả nhiên cô ấy đều là giả vờ.

Cô cũng chẳng mấy quan tâm đến gia đình.

Thực chất anh còn nghĩ, có lẽ cô chưa từng thật lòng ở bên anh.

Bằng không sao năm ấy cô có thể dứt khoát nói chia tay với anh như vậy?

Khi ấy anh đã hạ mình thảm hại đến thế.

Không biết giờ cha cô thế nào rồi.

Anh chợt muốn tìm hiểu.

Sai người gọi điện hỏi thăm, mới biết ông cụ đã qu/a đ/ời từ lâu.

Anh cầm điện thoại trên tay, đờ đẫn như phỗng gỗ.

Chiếc điện thoại rơi xuống đất, anh mới tỉnh người.

Sao có thể?

Không phải nói bệ/nh tình cha cô ổn định lắm sao?

Anh đột nhiên muốn gặp cô, ít nhất là để giải thích.

Nhưng vô tình từ Tống Uyên, anh biết được vài ngày trước cô ta lén đưa cho Như Trinh vé máy bay tới nước A.

Mà chuyến bay ấy giờ đã gặp nạn.

Nhìn dòng chữ chạy trên màn hình TV.

Đầu óc anh ù đi.

Sao lại thế?

Hai chân mềm nhũn, anh đổ vật xuống ghế sofa.

Những hình ảnh xưa hiện về chồng chất.

Anh chợt nhớ khoảnh khắc Như Trinh tha thứ cho mình năm nào.

Hóa ra giữa sống và ch*t, con người ta mới thực sự rung động.

Anh không thể nào bình tĩnh được, mất hết phong độ, đi/ên cuồ/ng túm lấy Tống Uyên: "Em có quyền gì quyết định thay cô ấy? Em dựa vào cái gì?"

Cô ta tái mét mặt mày.

Co rúm người lại.

Hai tay ôm bụng.

Anh buông cô ta ra trong đ/au đớn.

Bàng hoàng không biết làm sao.

Anh nên trách cô ấy sao?

Nhưng cô ấy còn trẻ, ngây thơ, yêu anh đến mức bất chấp tất cả.

Theo anh chẳng đòi hỏi gì, đến giờ vẫn chưa nhận lời cầu hôn, sợ anh phụ bạc.

Cô không cần vật chất, chỉ cần chút chân tình.

Vì anh mà b/án cả nhà cửa.

Anh đã mất Như Trinh rồi, không thể mất thêm người phụ nữ yêu anh như vậy.

Anh vội vàng đưa Tống Uyên vào viện.

Đứng trước cửa sổ hành lang, hình bóng Như Trinh lại hiện về.

Anh đ/ấm vào tường, chưa từng nghĩ sẽ khiến cô ch*t bao giờ.

16.

Tôi không lên chuyến bay định mệnh ấy. Dẫu mệt mỏi, cảm thấy cuộc đời vô nghĩa, nhưng rốt cuộc vẫn sống sót. Thế là tôi quyết định làm việc gì đó có ích.

Thế là tôi lặng lẽ đến một ngôi trường tiểu học vùng sâu làm giáo viên tình nguyện.

Nhìn tin tức, tôi chỉ thở dài: Châu Kinh Hoài đúng là khắc tinh của đời mình.

Tôi dạy học ở đó một năm rưỡi, khoảng thời gian không dài cũng không ngắn.

Tôi phát hiện mình đã ít nghĩ về những kỷ niệm với Châu Kinh Hoài lắm rồi.

Tôi nhớ nhiều hơn về bản thân năm xưa đầy khát khao.

Dù lỡ mất vài năm, nhưng đời người còn dài, tôi muốn thử sức lần nữa.

Cuộc hôn nhân ấy không hoàn toàn vô ích, ít nhất để lại cho tôi khoản tiền kha khá.

Tôi dùng số tiền này để tiếp tục việc học.

Tôi không muốn trở lại làm cô gái bất lực, không phương hướng ngày xưa nữa.

17.

Lần tái ngộ Châu Kinh Hoài, là khi nghe bạn bè nhắc đến việc anh ta phá sản.

Tống Uyên vốn là người của Châu Nhượng.

Nhưng nói thế nào nhỉ?

Trai say nữ sắc, thoát được.

Gái đắm tình si, khó lòng.

Châu Nhượng cũng chẳng phải hạng tốt lành, xem ai đó là tất cả chỉ khiến bản thân rơi vào địa ngục.

Nhờ Tống Uyên giúp sức, Châu Nhượng liên tiếp khiến các dự án của Châu Kinh Hoài thua lỗ nặng.

Đúng lúc yếu lòng nhất, hắn còn vạch trần sự thật.

Châu Kinh Hoài mất kiểm soát, vô tình đẩy Tống Uyên ngã cầu thang.

Cô ta đ/ập vào tấm kính vỡ, một mảnh đ/âm xuyên phổi.

Một chân g/ãy rời.

Khi ấy lại có truyền thông chực sẵn, tất cả do Châu Nhượng sắp đặt.

Gia tộc họ Châu bất lực.

Ảnh hưởng quá lớn, Châu Kinh Hoài liên tiếp vì phụ nữ khiến gia tộc nhục mặt.

Nhà đãi anh như kẻ không xứng kế thừa.

Dần dần gạt ra rìa.

Cộng thêm sự đả kích của Châu Nhượng, chẳng mấy chốc anh phá sản.

Nhưng sau phá sản, anh vẫn còn dư dả để mỗi năm thuê màn hình quảng cáo ở ngôi trường đại học xưa.

Trên màn hình là con búp bê đất nặn vụng về.

"Học trò Như Trinh, lần này em thật sự không tha thứ cho anh nữa rồi phải không?"

Tôi nhìn thứ ấy chỉ thấy nhạt nhẽo.

Anh ta đúng là quá tự cho mình là trung tâm.

Như lần tái ngộ ở hội cựu sinh viên.

Anh ta thất thế níu tay tôi.

"Trinh à, em cố tình trốn anh phải không?"

"Trinh ơi, em lừa anh khổ quá."

Tôi nhíu mày, gắt gỏng: "Châu Kinh Hoài, tôi cần nói rõ: Chúng ta đã ly hôn, không dính dáng gì nhau nữa."

Anh ta bị bảo vệ kéo ra xa.

Tôi tưởng anh đã buông xuôi.

Nào ngờ hắn đi/ên cuồ/ng lần theo, còn tra được chồng hiện tại của tôi - Hứa Thiệu An.

Khi chúng tôi đang giao lưu ở dạ tiệc thương mại.

Hắn bước tới, vẻ mặt đắc thắng: "Trinh à, em chọn hắn chỉ vì hắn giàu có, tài trợ cho nghiên c/ứu của em phải không?"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm