Quản gia là mẹ nam

Chương 4

13/12/2025 07:02

Nhưng câu trả lời nhận được lại nằm ngoài dự liệu:

"Là món quà sinh nhật cậu đã tặng tôi."

Tôi toát hết cả mồ hôi.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.

Chưa kịp mở miệng biện minh, Chu Kỳ đã bóc trần lớp vỏ ngụy trang của tôi:

"Thiếu gia, sách của cậu từ nãy đến giờ chưa lật trang nào."

Thật x/ấu hổ.

"Không cần anh quan tâm!" Mặt tôi đỏ bừng, dùng sách che đầu, giọng nghẹn ngào: "Tôi không ăn nữa, mang đi đi."

"Vâng."

Khi bước chân Chu Kỳ đã khuất, tôi vô tình liếc nhìn về phía nhà bếp đối diện vườn.

Đồng tử giãn ra.

Chu Kỳ đang ăn phần trái cây thừa, bằng chính chiếc nĩa vừa đút cho tôi.

Cử chỉ tự nhiên như đã thành thói quen.

Khoảnh khắc ánh mắt sắp chạm nhau, toàn thân tôi bứt rứt, vội quay mặt đi.

11

Sinh nhật 18 tuổi sắp tới, tôi định như mọi năm ở nhà cùng Chu Kỳ ăn bánh.

Nhưng người cha lâu không liên lạc bỗng nhắn tin thông báo tổ chức lễ trưởng thành.

Những người thân vắng bóng bấy lâu sẽ xuất hiện, lòng tôi miên man suy nghĩ.

Đứng trước gương thử đồ, tôi không giấu nổi phấn khích: "Chu Kỳ, anh thấy tôi mặc thế này được không? Hay nên trang trọng hơn chút?"

"Tôi có một người anh trai chưa từng gặp. Anh nghĩ liệu anh ấy có thích tôi không?" Chu Kỳ muốn nói điều gì đó nhưng đành im lặng.

Tôi mải nhìn gương, bỏ lỡ nỗi đ/au thoáng qua trong mắt anh. Mãi sau này mới hiểu, có lẽ đó là sự bất lực.

Anh nắm lấy đầu ngón tay tôi: "Móng tay thiếu gia cần c/ắt rồi."

Tôi đưa tay ra tự tin: "Anh giúp tôi đi."

Từ nhỏ đến lớn tôi chưa tự c/ắt móng bao giờ, Chu Kỳ luôn lo mọi thứ cho tôi.

Tiếng "cách cách" vang lên, những vầng trăng non nhỏ xíu lần lượt rơi xuống.

Xong xuôi, Chu Kỳ không buông tay ngay mà nhẹ nhàng miết mép móng đã c/ắt tỉa.

Chỉ một chạm nhẹ vô tình, tôi không nên để tâm làm gì.

Anh như đang kìm nén điều gì, thì thầm: "Tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu."

Dù không hiểu lắm, tôi vẫn vui vẻ đáp: "Tôi biết mà, từ lần đầu gặp anh đã nói rồi."

Chu Kỳ hít sâu, nụ cười thoáng chút đắng cay như cá lặn mất tăm trong hồ nước.

Trước khi kịp nhận ra, anh đã cúi xuống lấy từ tủ ra chiếc cà vạt màu chàm: "Cái này hợp với vest cậu hơn."

"Đúng thế! Anh đúng là chu đáo."

Sự chú ý của tôi bị đ/á/nh lạc hướng thành công.

12

Đêm lễ trưởng thành.

Tôi nhận ra anh trai Youmi ngay lập tức, chỉnh sửa biểu cảm rồi bước tới.

Chúng tôi giống nhau như hai giọt nước, như đang soi gương.

"Anh trai." Tôi nở nụ cười ngoan ngoãn đã luyện tập cả trăm lần trước gương.

Không nhận được hồi đáp.

"Rất vui được gặp anh, em là Yuri..."

Tưởng anh không nghe rõ, tôi bước thêm bước nữa thì bị vệ sĩ chặn lại.

Youmi đứng trên bậc thang nhìn xuống, lạnh như băng: "Vậy mà dám đến thật, không biết sợ là gì."

Rồi cười kh/inh bỉ: "Cũng phải, đứa vô giáo dục ngoài đường hoang dã thì biết gì."

Nụ cười tôi đông cứng trên mặt.

"Mày tự biết điều." Anh bỏ lại câu nói cuối rồi rời đi sau đám vệ sĩ.

13

Nửa giờ sau, tôi hiểu ra ý nghĩa câu "tự biết điều" của anh.

Trong căn phòng tối om, người đàn ông ngồi cạnh bố tôi nồng nặc mùi rư/ợu.

Ánh mắt hắn săm soi khắp người tôi, không giấu nổi vẻ thèm muốn.

"Quả nhiên da trắng nõn nà, đúng như lời đồn."

Mồ hôi lạnh túa ra, tôi hiểu ngay lý do Chu Kỳ bị điều đi.

"Hai người nói chuyện đi." Bố chỉnh lại áo rồi đứng dậy.

Ông định bỏ tôi lại đây một mình?

"Bố, xin bố đừng đi." Tôi níu tay áo ông.

Ông gh/ê t/ởm gi/ật lại, biểu cảm y hệt Youmi: "Đừng làm ta thất vọng. Nhớ xem nhờ ai mà mày được ăn sung mặc sướng."

Thì ra ông biết hết.

Lễ trưởng thành chỉ là cái bẫy.

Tôi đang c/ầu x/in tình thương không tồn tại từ ai đây?

Bị gi/ật lại, tôi đứng ch/ôn chân nhìn bóng lưng ông khuất dần.

Ông chẳng buồn ngoảnh lại.

Như vừa vứt xong đống rác.

Hóa ra với ông, tôi chỉ là vết nhơ cần xóa sổ.

Người đàn ông phía sau thở gấp tiến lại: "Lại đây nào cưng, gọi daddy đi."

Tôi nén gh/ê t/ởm, giơ tay trái ra khi hắn sắp áp sát: "Chú xem cái này là gì?"

"Hả?"

Nhân lúc hắn mất tập trung, tay phải tôi chộp chai rư/ợu đ/ập mạnh vào đầu hắn.

Kính vỡ vụn, hắn gào thét vật lộn lao tới.

Tôi không do dự đ/âm mảnh chai về phía cổ hắn, nhưng bị né tránh.

Hắn gi/ật lấy vũ khí, giơ tay lên: "Phải dạy mày một trận!"

Cái t/át không kịp trúng người.

"Rắc!"

"Á! Tao gi*t mày!"

Chu Kỳ phá cửa xông vào, bẻ g/ãy tay hắn dễ như bẻ đũa.

Tiếng xươ/ng g/ãy không đ/áng s/ợ bằng gương mặt anh lúc này.

Như cơn giông đen kịt sắp bùng n/ổ.

14

Khi tôi tỉnh táo ngăn cản, người đàn ông đã méo mó không ra hình th/ù.

"Chu Kỳ."

Anh trong cơn cuồ/ng nộ chẳng nghe thấy gì.

"Em đ/au quá."

Mật mã chính x/á/c. Đôi mắt đỏ ngầu dần trong lại.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm