Tên khốn đã tỏ tình với em gái tôi nhưng bị từ chối, hắn tức gi/ận dùng axit h/ủy ho/ại dung nhan em.
Bố mẹ tôi khóc lóc kiện tên khốn ra tòa.
Đối phương thẳng tay ném ra giấy chứng nhận t/âm th/ần, thoát khỏi sự trừng ph/ạt của pháp luật.
Hắn còn cười nhạo: "Giờ tao là thằng t/âm th/ần đấy, mày làm gì được tao?"
Tôi lạnh lòng nhìn hắn.
Đã muốn làm kẻ t/âm th/ần đến thế, tôi nhất định sẽ cho ngươi toại nguyện.
1
Cùng bố mẹ đi chợ về, vừa vào đến đầu làng đã nghe tiếng bác hàng xóm hét lớn.
"Nhà họ Đinh ơi, sao còn đứng đây? Đinh Na gặp chuyện rồi!"
Đinh Na là em gái tôi, hôm nay thứ sáu đúng ra giờ này em vừa tan học về.
Bố mẹ nghe xong hoảng hốt, cuống quýt hỏi: "Đinh Na nhà tôi sao thế?"
Bác hàng xóm lắp bắp mãi không rõ ràng, cuối cùng chỉ tay về hướng trạm y tế xã.
"Người ta đưa vào trạm y tế rồi, cả nhà mau đến xem đi."
Chúng tôi chạy như m/a đuổi tới trạm y tế, chỉ thấy em gái nằm bất động trên giường, người đầy m/áu, cổ và tay phồng rộp như bị lửa đ/ốt.
Bác Năm trạm y tế thấy chúng tôi tới, thở dài n/ão nề.
"Đinh Na bị axit tạt vào người, tuy được đưa đến kịp thời nhưng da đã bị bỏng diện rộng, sau này chắc sẽ để lại s/ẹo. Cả nhà chuẩn bị tinh thần đi."
Mẹ tôi nhìn thấy cảnh tượng thương tâm của em gái trên giường bệ/nh, khóc đến mức suýt ngất đi.
Đinh Na lúc này quá đ/au đớn, đã được bác Năm tiêm th/uốc an thần và chìm vào giấc ngủ.
Em gái tôi năm nay mới vào cấp ba, vốn là cô bé hoạt bát vui tươi, luôn yêu cái đẹp. Tôi không dám tưởng tượng sau này nếu khắp người đầy s/ẹo, em sẽ đón nhận thế nào.
"Bác Năm ơi, bác có biết tên khốn nào hại em cháu không?"
Bác Năm mặt mày khó nhọc: "Là con trai trưởng thôn Cao Thanh Minh, có người thấy hắn kéo lôi Đinh Na nhà cháu, sau đó rút chai thủy tinh tạt vào người em bé."
"Nghe nói trước khi ra tay, hắn còn gào lên mấy câu đại loại 'Xem mày còn dám quyến rũ tao nữa không'. Không biết Đinh Na có đang yêu đương gì với Cao Thanh Minh không?"
"Không thể nào!" Bố tôi gầm lên, giọng đầy xót xa.
Tôi cũng cho là không thể, em gái tôi mới 16 tuổi, ở trường luôn được thầy cô khen học giỏi, không thể nào yêu đương sớm với tên vô lại như Cao Thanh Minh.
Bác Năm chỉ tùy miệng đoán già đoán non, vẫy tay nói: "Tôi khuyên cả nhà nên gọi 120 đưa Đinh Na lên bệ/nh viện thành phố điều trị. Bệ/nh viện thành phố kỹ thuật tốt hơn, biết đâu còn c/ứu vãn được."
2
Vất vả tới bệ/nh viện thành phố, em gái đã tỉnh lại.
Em nằm bất động trên giường, mắt vô h/ồn, tôi nhận ra trong đáy mắt em đã nhen nhóm ý định t/ự v*n.
Mẹ vừa khóc vừa gượng dậy an ủi em.
"Na Na đừng sợ. Mẹ nhất định sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất, có b/án hết nhà cửa cũng phải chữa khỏi cho con."
Bố mẹ đều đã lớn tuổi, sợ hai cụ không chịu nổi, lại sợ nói nhiều sẽ kích động em gái, tôi tìm cớ đưa hai cụ ra khỏi phòng bệ/nh.
Phòng bệ/nh cuối cùng cũng yên tĩnh.
Tôi ngồi xuống giường em, tay nhẹ nhàng vén mớ tóc mai sau tai cho em.
Ánh mắt Đinh Na dần tập trung, nhìn thấy tôi, mắt đỏ hoe, cuối cùng cũng bật khóc nức nở.
"Chị ơi... hu hu..."
Khóc được là tốt rồi.
Đinh Na kém tôi sáu tuổi, gần như do một tay tôi nuôi lớn. Em vốn luôn quấn chị, tình cảm với tôi còn hơn cả với bố mẹ.
Tôi cố nén cơn thịnh nộ ngùn ngụt trong lòng, giữ vẻ mặt bình tĩnh, khẽ hỏi em:
"Na Na, kể cho chị nghe chuyện gì đã xảy ra được không?"
Đinh Na khóc một hồi lâu mới nghẹn ngào thuật lại sự tình.
Tên tiểu khốn Cao Thanh Minh học hành thất bát, luôn theo đuổi em gái tôi.
Đinh Na vốn không có cảm tình với loại du côn vô học này. Sau nhiều lần tỏ tình bị từ chối, hắn tức gi/ận vì cho rằng Đinh Na làm mất mặt hắn.
Thế là nhân giờ học hóa, hắn lẻn vào phòng thí nghiệm lấy tr/ộm chai axit, đợi lúc em gái tôi đi ngang qua con đường về nhà đã ra tay đ/ộc á/c.
Cao Thanh Minh tạt xong liền bỏ chạy. Đinh Na lúc ấy kịp giơ tay đỡ, may mắn không bị dính vào mặt, chỉ vai và cánh tay bị bỏng nặng.
Dù đã được bác Năm sơ c/ứu khẩn cấp và đưa lên bệ/nh viện phẫu thuật, nhưng bác sĩ cho biết vết thương dù lành vẫn sẽ để lại s/ẹo lớn.
"Đồ khốn nạn!" Tôi đ/ấm mạnh vào thành giường, gi/ận đến mức muốn tr/eo c/ổ tên khốn lên cho m/áu chảy thành sông.
Đinh Na vẫn khóc nức nở, dùng tay lành nắm ch/ặt tôi: "Chị ơi, sau này em có trở nên x/ấu xí không? Em có phải cả đời không được mặc váy đẹp nữa không?"
Tiếng khóc x/é lòng của em khiến tim tôi quặn thắt.
3
Bận rộn suốt buổi chiều ở bệ/nh viện, sau khi ổn định tinh thần cho Đinh Na, tôi bàn với bố mẹ quyết định sẽ báo cảnh sát.
Phải để pháp luật trả lại công bằng cho em gái.
Đang ở bệ/nh viện, trưởng thôn Cao Kiện dẫn theo Cao Thanh Minh đến muộn.
Cao Kiện vừa thấy bố mẹ tôi đã nở nụ cười giả tạo tiến lên, vỗ vai bố tôi.
"Anh Đinh, thật có lỗi."
"Đều tại thằng con hư hỏng của tôi, chơi đùa với bạn mà không biết tiết chế, sao lại gây chuyện lớn thế này."
Ba câu nói vu vơ đã biến sự việc thành trò đùa giữa bạn bè.
Bố tôi là người hiền lành, nếu ngày thường có lẽ đã nhân nhượng trưởng thôn, chọn cách nhẫn nhịn.
Nhưng lần này liên quan đến con gái ruột, bố tôi hiếm hoi cứng rắn, phẩy tay Cao Kiện ra.
"Con gái tôi chịu khổ lớn thế này, chuyện này chưa xong đâu, thằng khốn nhà ngươi phải trả giá!"
Cao Kiện biến sắc mặt, chưa kịp nói thì Cao Thanh Minh đang núp sau lưng đã không nhịn được, nhảy ra chỉ thẳng mặt bố tôi:
"Đồ lão già, mày ch/ửi ai là đồ khốn? Tao theo đuổi Đinh Na là nâng đỡ nó, ai bảo nó không biết điều."